Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2007

Bình yên - Vỗ sóng




Ừ thì vui...vui thiệt mà!

Mọi chuyện đều suôn sẻ,mọi chuyện đến rất ngọt,rất dịu...thiệt tình là vui mà!

Vui thì cười...Vậy mà đang cười lại mím môi...

????????????????????

Sao thế?

Chạm mặt

Cố gắng đến khi nào?Đến khi nào đây?

Thời gian qua nhận thức hết dc rồi đó.Cố gắng kéo bạn về với ta-kéo những ngày mới quen nhau về.Thế mà sao?Hờ hững lắm...!

Tự dưng đâm ghét cái từ "bạn" gì đâu!Thích viết thì viết thế đấy!Hiểu không?

{Đek hiểu chứ gì?Viết nhăng cụi chứ gì?}

Cứ thế này nhé-đang ông ông-bà bà,đang mày mày-tao tao,đang nick này-nick nọ,đang...Tự dưng quay phắt:"Cám ơn bạn nha".Ố là la,khách sáo quá nhỉ?Tự dưng đâm ra ghét cái sự khách sáo.À ko đâm ra sợ thì đúng hơn.Nhiêu đó cũng đủ thấy một khoảng cách to đùng đang chình ình trước mặt.Khoảng cách...là khoảng cách mà mình cứ muốn tóm lấy nó,rồi thu lại cho nó còn bé tí...quăng đi vào xó nào đó.Tự dưng sợ cả khoảng cách nữa.

Đã thế thôi đâu,lại ghét cả ngày hôm nay.Ghét sự đi học thêm trễ để phải bò tít lên đầu lớp ngồi...để chạm mặt nhau cho nhớ quay quắt cái ngày còn lon ton ngoài phố.Chiếc xe đạp giờ chỉ mình ên...chỉ để chở con em Út đi học vào những ngày ba bận việc ko đưa đón dc.Bỗng dưng trở thành xe đạp ôm và không dc trả công.

Thành phố này nhỏ lắm...nhỏ đến nỗi đi loanh quanh cũng chỉ có bấy nhiêu đó.Lại đụng đầu này,đụng đầu kia những nơi đã đi qua.Cái trường nằm trong cái thành phố nhỏ thì dĩ nhiên nó cũng chẳng to.Huống hồ gì lại gần nhau đến thế?Gần gần - xa xa.Ai biết được là xa hay là gần.Chỉ biết có khoảng cách.À sợ!

Thì cứ chờ...chờ cho đến khi sự cố gắng ko là sự lãng phí hay vô ích.

Người ta bảo là thời gian có thể làm quên đi mọi thứ kể cả những chuyện tưởng chừng không thể quên được.

Ví dụ như P iu H lắm lắm.Khi chia tay nhau cứ xoắn tít cả lên,đau khổ cả lên.Mặt mày buồn xo,cứ như cọng bún thiu.Hét toáng lên với mọi người là không bao giờ quên dc H,không bao giờ yêu một ai khác.Thế nhưng...

Đâu đó dc tuần lễ thì kè kè bên một em khác,chạy lòng vòng ngoài phố...đón gió.Vậy mà cũng quên,quên nên mới vui mà đón gió thế!

Nhưng lại có những chuyện không thể quên,thật sự không thể quên.Có lẽ nó ăn sâu vào máu hoặc do những điều ấy rất quí không thể quên đi.Phải giữ những cái quí báo ấy chăng?

Nham nhở bảo vài năm nữa rời mình sẽ quên dc chuyện mình với Gió.Cũng ậm ừ và mong quên đi cho lòng nhẹ.Nhưng thực chất thì lại rất muốn quay lại,rất muốn như ngày nào...Nhưng có dc ko?Chắc phải tùy thuộc vào Gió.Rồi vài năm nữa đây có quên được không?Sẽ biết vào vài năm sau và sẽ cố gắng viết 1 entry trả lời xem có quên được không!

Tự dưng chạm mặt...tự dưng ở rất gần nhưng lại cũng rất xa.Tự dưng đâm ra sợ...sợ cái trí nhớ quá tốt của mình.Khi chỉ thoáng thấy bóng dáng thôi đã nhớ tất cả mọi thứ đã có với nhau.Huống chi là một sự...chạm mặt!

Cái hôm Gà nuốt dây thun đi chu du.Lại có người bảo mình lợi dụng Gà để...Ngắn gọn là tính chất bắt cầu.Thật chất thì cố gắng...cố gắng để không tức mà quát vào mặt người ấy rằng:"Mặc dù tao thiếu thốn thật nhưng không bao giờ có tư tưởng lợi dụng bạn bè để đạt được mục đích của mình.Không như mày đâu!"Thế mà sao?Mình im ru,mím môi,suy nghĩ xem mình có làm gì sai không.Nhiều khi tốt quá cũng làm người ta nghi ngờ nhỉ?

Như hôm qua,tặng quà cho Nham Nhở.Mà nó cứ nghi ngờ mình làm gì sai trái với nó nên mới tặng quà chuộc lỗi.Mà có thế đâu cơ chứ!Chỉ tình cờ đi loanh quanh và muốn mua cái đó để tặng cho nó vì biết sở thích của nó.Thế mà...

Mọi người thường nghi ngờ lòng tốt của người khác thế à?
Viết cho

.S.

.â.

.u.

Ừ mày có biết tao khóc cả đêm khi nhận email má mày gửi ko?Mày làm gì biết cơ chứ!Vì mày còn nằm chình ình trong bệnh viện cơ mà!Tao ghét mày,biết không?

Mày có trí nhớ rất tốt,tốt hơn cả tao.Không những thế mày còn can đảm lắm,cứng cỏi lắm.Mày cứng cỏi nhất trong đám con trai tao quen đấy!Thế mà mày bỗng dưng rũ bỏ tất cả để sống cho mày thôi.Mày không nghĩ đến tao.Và gần như không nghĩ đến bản thân mày.Tao bực bội.Tao ghét tao dư nước mắt khóc cho mày!

Ngày đầu tiên,mày bị tai nạn má mày gửi email cho tao.Tao khóc...!

Ngày thứ hai,mày bị nặng lắm người ta cưa chân mày đi.Cưa cả đôi chân luôn cơ đấy.Mẹ mày lại mail cho tao.Tao khóc...!

Ngày thứ ba...

Ngày thứ tư...

Ngày...

Và sáng nay tao lại nhận dc mail.Má mày bảo mày quậy tưng tưng lên vì không còn đôi chân.Mày ko muốn nhìn mặt bất cứ ai-kể cả má mày.Mày không muốn nhìn mặt hay mày không dám?Đã thế mày còn bày ra nhiều trò.Mày nghĩ chỉ mày là khổ thôi sao?Mày nghĩ má mày không khổ sao?Má mày có chân đấy,có cả hai chân đấy nhưng khổ còn hơn cả mày đấy con ạ!

Mày ngu hay mày ngốc thế?Mày là thằng con trai????Không biết có phải không nữa.Tao bắt đầu hoài nghi đấy!Mỗi lần nhận dc email má mày là tao bực bội...vì mày cứ khùng điên.Tao bực quá chẳng chịu dc!

Mày nhớ không?Những ngày tao với mày ước là mình được một lần đến thăm trường khuyết tật,trại mồ côi?Chỉ để thăm,chia sẻ,động viên và thấy họ vui khi số phận không may mắn như vậy!Nhưng chỗ mình làm gì có cái trường khuyết tật hay trại mồ côi nào!Rồi cái ngày mày đi nước ngoài.Mày hay mail cho tao bảo là mày đến được những nơi ấy,mà cả những nơi thuộc quốc tế...hàng ngoại.Tao cũng hay cười khi mày khoe.Và vui khi mày động viên dc nhiều người.Vì khó mà có thể dẹp bỏ một mặc cảm phải ko?

Tao nghĩ mày quên hết rồi,nên hôm nay mày không tự động viên bản thân mình.Không nghĩ là khi mày vui với hoàn cảnh như bây giờ.Mọi người sẽ bớt lo cho mày.Mày phải cứng cỏi lại chứ!Sao để mọi người lo.Mặc dù tao biết nó đến quá đột ngột và mày khó mà chấp nhận được.Nhưng mày cứ duy trì tình trạng như thế má mày,gia đình mày sẽ kiệt sức vì những trò quái gở mà mày đang và sắp tao ra đấy!

Người ta không có tay,người ta dùng chân tập viết.Người ta mất 1 chân vẫn phải lê cây nạng chống chệnh choạng trên đường bán từng tờ vé số.Người ta mất cả hai chân mà người ta nuôi được cả một bà vợ bị ung thư...Mày nhìn lại đi.Toàn những chuyện mày đã thấy,đã biết.Thậm chí mày còn kể tao nghe không đó!Sao mày không nhìn lại...rồi đứng dậy!Huống hồ mày không phải bán vé số,không phải nuôi mẹ già,vợ chiếc,con côi...

Tao hiểu,tao biết chứ!Mày sợ bạn bè cười.Sợ ánh mắt người khác nhìn mày.Nhưng mày xem lại đi.Cái hộp mail của mày nhóc nhách mail của bạn bè kìa.Hằng ngày vẫn có người đến thăm nhưng bị mày xua đuổi đó thôi.Vớ vẩn khi chỉ suy nghĩ theo ý mình như thế.Khách quan chút xíu đi cho người khác nhờ.

Còn cả lời hứa tết về thăm quê.Thăm tao...dẫn tao đi vòng vòng để tao giới thiệu tao có người bạn Việt kiều như lời mày nói trước khi mày đi đó!Mày khuyên ng` khác hay lắm thì bây giờ để dành lại để cho mình đi!Chẳng ai cười mày khi bị tai nạn mất đi đôi chân.Họ chỉ cười mày khi mày làm việc gì xấu để đập đến què giò thôi.Ngốc xít chả chịu được!

Sau này thì mất uy tín để khuyên tao rồi!Keke...tao biết hôm nay mày có thể bò lên net đọc mail,đọc mess,đọc blog tao.Nên tao mới viết trong blog...à mẹ mày làm gián điệp đấy...keke...mong mail tao lắm cứ hay lục lọi trong inbox cái subject quen thuộc của tao.Thế thì đọc xong rồi hãy thay đổi cách xử sự đi.Đó là tai nạn không ai muốn.NÊn nhớ mày tên Sâu là Sâu...ko có chân này thì có "chân" khác.

5 nhận xét:

.. nói...

chà-đọc một lèo entry cuả cô gái nhỏ này!
cô bé còn trẻ và còn đầy mạnh mẽ..............
chị không biết nói gì để chia sẻ với em,mặc dù hầu như chị hiểu được vì chị cũng đã trải qua rồi.......:).chỉ biết nói rằng:"moị thứ-không có gì là không thể vượt qua,không thể quên-nhiều hay ít"
em gái ạ!
đọc những dòng này,nhìn cái theme đúng nghiã cuả nó và rất tinh tế cuả em-chị hình dung ra một cô gái mạnh mẽ và đầy tâm trạng.....
ôi-đẹp!
rồi em sẽ trưởng thành-không sao!em đang làm việc ấy tốt lắm!^^
còn về người bạn cuả em-nếu như cậu ấy có đọc những doòg này-chị tin cậu ấy sẽ khóc,khóc vì có một cô bạn như em,chân thành quá!
em mắng hay lắm,chân tình lắm........
và cậu bé đó sẽ mạnh mẽ lên,sẽ ổn thôi!
TRÊN ĐỜI NÀY KHÔNG CÓ CÁI QUÁI GÌ LÀ KHÔNG THỂ VƯỢT QUA!
chúc các em trưởng thành!:)

.. nói...

bình yên nhé Nấm!:)

!!!...mộ khói...!!! nói...

......người bạn của sund cũng trường hợp tương tự như bạn của Nấm..... chỉ khác là sau vài tiếng thì người đó ra đi mãi....... mún viếng mộ một lần, mún mắng người đó như Nấm mắng bạn Nấm.... nhưng cũng ko thể.......!!! ui!6 năm rồi mà giờ vẫn nhói....

[ S.M.Z ] -- [ Trâm ] nói...

Nam' ju kua~to'....entry akm~dong lam'!!thz.....

ܓܨܓ♫♪[W]ild[C]ard ♪♫ ܓܨܓ nói...

Bình Yên thì hok thấy đâu. Vỗ Sóng thì nhiều áh. Vỗ song rùi mới có Bình yên hử...Lang thang tìm bình yên thì lại vỗ sóng :))

Đăng nhận xét