Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2008

Đầu tháng...

Ngày đầu tháng.

Hớ hênh!




Thứ Năm, 28 tháng 8, 2008

Smile | ☺ |




Chẳng còn cười nữa rồi...

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2008

Chuyện |Dài đừng đọc nhức mắt|




Chuyện.

Có một ngày mình đã rất đau và buồn.Ngày ấy,với một tin nhắn tất cả trong mình như sụp đổ.Rồi mình tỏ ra là mình là người bao dung,rộng lượng.Rồi mình tự gượng gạo đứng lên ở chính chỗ mà mình đã ngã.Không có bàn tay,không có đôi tay nào nắm hay đỡ mình đứng dậy cả.Mà có lẽ như thế mới hiểu ra nhiều thứ.Thời gian ấy gắng gượng lắm mới tỏ ra bình thường và không yếu đuối.Nhưng đêm tối đó mình vừa nói vừa khóc.Lúc ấy mình không tỏ ra ta đây là người kiên cường và mạnh mẽ được.Rồi từng ngày sau đó,một thời gian ngắn nhưng đối với mình nó rất lâu...

Trở lại.Có lẽ đó là một điều hạnh phúc nhưng cũng có thể...À không,biết đâu đó là hạnh phúc thật...Thật đến không ngờ.

Rồi một ngày Củ cải,cà rốt gì đó mình không nhớ.Cái ngày nói chuyện như búa bổ.Rồi ngày đó cũng qua đôi khi đọc lại nội dung nói chuyện thấy nhớ lúc hiếm hoi giận nhau như thế.Đó là điều đáng mừng chăng?

Nhưng mình nhớ có câu nói :"Được một lần thì sẽ có hai lần rồi 3 lần,4 lần...".Đó là một câu nói nghe xong nên vui hay nên buồn?Chắc có lẽ cũng tùy vào một lần thêm đó là cái gì nữa nhỉ?

Mẹ nói :"Cái gì của mình thì sẽ của mình,cái gì không phải của mình cố tìm cách có nó thì đó cũng không phải là của mình.Nếu có được đi chăng nữa thì mình cũng chỉ giữ được cái thể xác.Còn linh hồn?Con đừng nghĩ mình sẽ giữ được cả hai."

Mình hay cười khi nghe mẹ nói những câu gần như triết lí như thế.Vì mình đâu có tìm cách để có được những thứ không phải là của mình.Đó không phải gọi là thủ đoạn là cướp giật hay sao?Mình không bao giờ thủ đoạn,mình cũng không tranh giành,cướp giật cái gì của ai.Không bao giờ!

Nhưng giờ đây,đến giây phút này đây ngồi nhớ lại câu nói của mẹ ngày nào mình lại thấy rất đau.Có thể con đã thủ đoạn một lần mẹ ạ!

Quyết định không đi,mặc dù mình đã 18 tuổi đủ để quyết định tương lai cho mình,có ý kiến của mình.Nhưng,ở nhà không ai đồng ý cho mình được cái quyền ở lại.Ba nói :"Con không có cái quyền ở lại".Nghe câu nói ấy cứ cảm giác ba đang muốn đuổi mình rời khỏi nơi ấy nhưng sự thật thì không phải thế chỉ là cảm giác của mình thôi.

Mấy lần gặp anh Vũ,anh hay khuyên mình đi đi,để có tương lai hơn,để sung sướng hơn...Nhưng mình kiên quyết ở lại.

Hôm tình cờ chat với bà Phong lan đen hình như bả cũng nói chẳng ai như mình.Ừ bởi vì đâu có ai điên như mình.

Lúc nhắn tin nói với chị Tulip nữa,không đi còn bàn kế hoạch tẩu thoát nếu như lời nói không có tác dụng.Vì cái gì cơ chứ?Vì cái gì?Ở lại vì cái gì?

Mẹ không muốn mình rời xa,như thế này là đã xa lắm rồi nhưng mẹ cũng muốn mình đi lắm.Nhưng mẹ hiểu,mẹ hiểu mình ở lại vì cái gì,vì ai.Mẹ ôm mình vào lòng và nói duy nhất một câu :"Phải thương bản thân mình hơn bất cứ thứ gì khác,mình không thương bản thân mình thì làm sao một người nào khác có thể thương mình như mình mong muốn được.Con không thấy sai lầm của mẹ là đã quá thương một người hay sao?".Lúc đó,mình còn chưa thấm thía cái câu nói ấy.Còn mơ hồ,còn vô tư,còn chưa biết nghĩ mặc ngày đó cũng chỉ cách đây vài tháng chứ không lâu.Nhắc đến câu đấy,mình lại nhớ đến anh Long.Anh có nhận xét là qua từng hành động lời nói thấy mẹ vẫn còn thương ba mình nhiều lắm.Giá như anh cũng có người thương anh như vậy.Mà lúc đó em cũng giá như có người thương em như mẹ đã thương ba vậy.

Tuy rất cương quyết nhưng vẫn nghĩ về cái quyết định của mình.Ở lại phải chăng là một điều tốt?Và mình nghĩ rất lâu hình như cũng chưa nói với ai là mình đang vẫn còn nghĩ về nó.Rồi từng ngày trong suy nghĩ và trong chờ đợi.Ngày 22.8 qua rất ngọt,rất êm.Ngày ấy thật hiền hòa với Bánh trung thu,Lồng đèn,Kem,Phim Wall-E trong trí tưởng tượng.Mình ở lại trong đôi mắt buồn của mẹ,hơi thở dài của ba và cái lạnh nhạt của Bà.Chỉ duy nhất một người vui và mừng vì được ở lại.Và mình cũng vui theo niềm vui nhỏ nhoi đó.Đó cũng có lẽ là lần duy nhất mình phản đối kịch liệt một điều cho tương lai của mình.

Có lúc Ba đã từng nói :"Đối với con gia đình này không quan trọng,đối với con những thứ khác quan trọng hơn.Mà nếu gia đình có quan trọng thì là cái gia đình nhỏ của con chứ không phải cái gia đình này".Nhưng Ba biết không,cái gia đình nhỏ mà con hay mơ về chỉ là có ở trong mơ.Nó không có một ngôi nhà nhỏ,một kệ sách,một tình yêu và những tiếng cười đùa của trẻ thơ.Có thể con sẽ là một cô giáo dạy trẻ để thỏa mãn niềm yêu thích trẻ con trong con.Chứ không phải là một người mẹ trẻ với những đứa con của chính mình.Giờ đây điều đó không còn là mong mỏi của con nữa.Con muốn khẳng định gia đình rất quan trọng với con.Cho dù gia đình đó lớn chứ không phải gia đình nhỏ.

Anh Long à,anh nhớ không con đường từ bến đò về nhà mẹ.Cái con đường đất ngày nào giờ trán xi măng thẳng tăm tắp,nắng chói chang và không có một cái bóng cây?Con đường mà anh quay cái màn hình của máy để chụp em ấy.Đêm qua,em về con đường ấy.Buổi sáng và trưa nó nắng bấy nhiêu,chói chang mấy nhiêu thì đêm xuống nó tĩnh mịch và tối lại bấy nhiêu.Em về mẹ đò 9h về đến đấy cũng chừng 9h30,lướt thướt đi bộ về trên con đường tối ấy và khóc.Khóc thỏa thích vì có ai nghe,ai thấy đâu mà sợ.Trước đó em có nhắn cho anh cái tin bằng số tiền còm cõi còn lại trong cái điện thoại của em "Anh...| Rồi yêu thương cũng hóa gió tung bay |".Và anh biết không?Cái yêu thương ấy nó bay phần phật anh ạ!Em ăn sáng cho đến giờ ấy không thêm một hột cơm,miếng bánh nào.Nhưng em không đói,em không cảm giác đói,em chỉ cảm giác đau.Rất đau.Em khóc miết đến cái cây cầu gòn,nơi mà hai anh em mình nằm võng ấy bên bụi tre nhìn đối diện qua ấy.Chắc anh nhớ.Em quẹt nước mắt để có thể bước vào nhà.Mẹ kêu em ăn cơm nhưng em không cảm thấy đói.Em có thể giấu ai đó bất cứ thứ gì nhưng em không giấu được mẹ em đang buồn như thế nào.Em ôm mẹ.Mẹ không hỏi em là đang có chuyện gì,đang gặp cái gì,đang buồn gì.Mẹ chỉ nói :"Con có thể làm được nếu con thấy nó đã bắt đầu...".Mẹ bỏ lửng câu nói nhưng em biết mẹ cũng muốn khuyên em như anh đã từng khuyên.Cái lần anh dùng điện thoại mẹ nhắn tin cho em ấy "Anh thấy em không hợp...".Em chui vào giường ngoại ngủ,ôm con gấu bông ngày nào.Và nằm vật vã ra khóc tiếp.Cái cảnh tưởng hôm qua ấy em nhớ đến tối mùng 3 Tết.Nghe xong điện thoại,tự dưng xách đèn ra bờ tre nằm võng khóc rắm rức nhưng lại không dám cho lên tiếng vì sợ anh và Út hay.Rồi anh hỏi :"Đãm chị có chuyện gì?".Em biết anh biết em có chuyện gì,chỉ có điều anh không nói.Em biết anh buồn thế nào cái ngày mùng 4 Tết ấy.Và em vẫn muốn xin lỗi cho dù chuyện đó đã rất lâu rồi.Em đối xử với anh như vậy để rồi khi ngày nào yêu thương hóa gió em lại tìm về anh mà khóc,mà than...

Sáng em nhắn tin cho anh rồi đó,anh nhớ làm theo tin nhắn nhá.Em nghe đâu mạng này có cái dzụ gọi cho 3 số liên lạc thân thiết mỗi phút giảm tới 90%.Hi tha hồ mà gọi,khỏi nhắn gì.Mẹ mua cho đó,thấy mẹ cưng em không?Anh là con rơi nên không được cưng bằng đâu.haha

Hôm qua dặn với lòng là không buồn,không giận gì nữa.Phải để cho lòng mình thanh thản thì mình mới cảm thấy bình yên.Nhưng mà...chẳng được hĩ.Không giận thì được chứ không buồn thì chịu.Haha mà đau quá.Tối hôm qua đau thót cả tim nhưng biết làm sao được.Thử đặt chú gấu bông ngồi dậy và lòn tay ôm từ phía sau.Nước mắt ràn rụa vậy mà cười hô hố vì tự nhiên thấy mình điên quá đỗi.Con gấu bông to quá,mềm quá và vô tri quá!

Đặt nó nằm xuống rồi thủ thỉ,thỏ thẻ với nó những điều mình đang nghĩ.Mình bảo với nó rằng:"Mày,tao chả biết tao sống làm sao nhưng tao lúc này hay ăn dưa bở lắm cơ.Mà chẳng những thế đâu nhé,tao còn thấy lù lù một khoảng cách trước mắt nữa.Mày xem có ứa gan tao hay không?Khoảng cách địa lí thì có là gì,cái khoảng cách mình tự thấy trong tâm hồn nó mới đáng sợ.Mà thôi tao đau quá,nằm lên mày thì êm thật đấy nhưng chán phèo.Phải chi mày nói được nhỉ?Tối tối tao kể mày nghe những chuyện buồn của tao....".Cứ thế nói cho Gấu Bông không biết bao nhiêu là chuyện trên trời,dưới đất mà chỉ có đứa khùng lúc nửa đêm như mình mới nghĩ ra và làm thôi.haha...Bà điên!

-Đ à,ngủ đi,đừng vẩn vơ nữa.Mới sáng bảo lúc này nhiều mụn sao giờ lại thức miết vậy?

-Dạ con ngủ đây!

| 1h24p sáng |

-Đ mẹ kêu con ngủ , mà con nằm wài đó sao?

[sao mẹ biết mình còn thức nhỉ?Giường mẹ với giường ngoại cách xa thế kia mà]

-Dạ

| 2h08p sáng |

-Sáng tới nơi rồi chộp mắt ngủ chút đi.Chuyện gì mai hẵng tính nghe không?

[giả bộ đã ngủ nên nằm im lun]

-Mẹ nói mà không nghe hả?Ngủ đi.

-Dạ!

|3h48p sáng|

|5h sáng| chui ra luôn vì lí do là trời đã sáng.Mình thức...rồi mẹ cũng thức.Một đêm sát cánh bên con.

Mình thắc mắc tại sao từ 8-9h sáng đến 4h chiều người ta có thể than mệt,than buồn ngủ,than đói,than nắng,than nóng...Mà từ 8h sáng đến gần 10h khuya người ta vẫn có thể đi được?

Chậc mà chắc là đi với mình bùn ngủ lắm cơ.Hơhơ.Bùn ngủ quá mà,mệt quá mà,nóng nắng quá mà.

Mình thắc mắc tại sao...|mà thôi nói làm gì|

Lúc chiều hôm qua từ 2hmấy đến 5h mấy chiều mình để cái stt ngoài Y!M rằng

♥ Em sẽ yêu anh,yêu mãi thôi ♥ |...Giá mà...mình đang ở gần bên ai đó...|

Mà đâu có thấy cái câu ấy,làm gì thấy được cơ chứ?Mình chờ từ 2h mấy đến 3h không thấy,3h20 mình nhận được tin nhắn.

Lúc này mình giả bộ từ bi lắm,từ bi từ sáng đến tối mịt.Phờ râu!

Bây giờ trong đầu vẫn có câu ấy |Em sẽ yêu anh,yêu mãi thôi|.Nghĩ về câu ấy nhưng không dám mong có điều ngược lại.

Điện thoại mình hết tiền zòi,thậm chí hôm nay nó còn có 1k thoai.Từ hôm xài đến h điện thoại mà còn 10k là mình lo nạp tiền dzô rồi.Lần này hết tiền rồi không còn đồng nào nhưng mà cũng không cần phải nạp thêm nữa.Số 285 lẫn số 331.Không còn một cắt,một xu,một đồng.Tắt điện thoại luôn rồi,điện thoại mà không có tiền như đồ mũ vậy á.Haha...dẹp đêeeeeee!

Điện thoại mình bị trầy một đường ở mặt rồi,nhìn thiếu thẩm mĩ và xấu xí tợn.Mặc dù nó là đồ cùi bắp thôi.Làm mọi cách cũng không thể nào hết chỉ có cách là đi thay cái mới thôi.Tim mình cũng có một vết tì rồi,không nhìn thấy được nhưng mà chắc cũng thiếu thẫm mĩ y chan cái điện thoại thôi.Làm mọi cách để xóa nó đi nhưng không thể nào được,mà tiếc là mình không thể thay tim mới nhưng thay cái mặt kiếng mới cho điện thoại.Tức tim mình giờ đã xấu!

24.08 sinh nhật Mưa

24.09 sinh nhật Béo

2.9 kỉ niệm một năm ngày (!) [em giữ cho em biết]

Thuốc đắng dã tật,sự thật mất lòng.

Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2008

Điều ước




-Nếu có một điều ước,em sẽ ước gì?

-Em ước mọi người cũng có một điều ước như em.

Há hốc...há hốc và chợt thức tỉnh hỏi tiếp:

-Vậy em vẫn chưa ước gì cho mình cả ư?

-Không em đã ước cho mình rất nhiều rồi đấy chứ...rất nhiều.

-Anh...anh chưa hiểu.Anh vẫn thấy em chưa ước cho mình.

Em cười...cười như mùa thu toả nắng.Trời đang thu!

-Em hỏi anh nhé!

-Ừm anh rất sẵn lòng nghe em hỏi và trả lời cho em.

-Ba em thương em không?

-Dĩ nhiên ba thì phải thương con chứ,không chỉ ba em thương ba mà tất cả những người cha trên cõi đời này đều thương con của mình.

-Thế mẹ em có thương em không?

-Lẽ sống của mọi người mẹ trên đời chính là những đứa con.Và mẹ em cũng thương em như ba của em vậy!

-Thế bạn trai em có thương em không?

-Có mà không đơn thuần là thương mà là rất thương.

-Thế anh có thương em không?

-Dĩ nhiên là anh cũng thương em,vì anh chỉ có mỗi em là người bạn,người em và đôi khi là một...người chị.

-Thế em gái em có thương em không?

-Có!

-Thế bạn bè em?

-Cũng có!

-Vậy còn...?

-Có!

-Vậy bé Da Heo,Gà Con và nhóc Heo con?Hay thằng Ku Khoa,nhóc Bơ?

-Đều có chúng rất thương và quí em.

-Và...

-.....

Tôi cứ hỏi anh miết về những người thân ,những người bạn,những người tôi đang quen hoặc mới quen.Thậm chí hỏi những người tôi mới gặp lần đầu.

Em lại cười,hồn nhiên và tinh nghịch.Em là thế!

-Thế em hỏi như vậy có ý gì?

-Em trả lời câu hỏi đầu tiên của anh chứ ý gì.

-Anh ...anh vẫn chưa hiểu.

-Anh thấy đấy em có biết bao nhiêu người yêu thương và quí mến.Và trong số những người yêu thương em đấy sẽ có ít nhất một người ước điều tốt đẹp nhất sẽ đến với em.Đấy là em nói ít nhất một người thôi đấy,biết đâu tất cả họ đều ước cho em.Hì hơi tham lam tí anh nhỉ?Nhưng em tin thế!Anh chẳng bảo họ thương em là gì?Và rồi em sẽ nhận được những điều tốt đẹp nhất từ một điều ước của ai đó trong số họ.

-Nhóc này thật là...Nhưng em biết không?Anh tin...anh tin ít nhất có 2 người ước cho em đấy!

Em lại cười,em chỉ biết ít nhất một người ước điều tốt đẹp cho em hoặc giả họ ước em sẽ có thêm vài điều ước nữa hoặc thậm chí vài ngàn,vài triệu điều ước nữa và em không biết người đó sẽ là ai trong số họ.Nhưng bây giờ em biết người thứ hai là ai.Là ai...

Cuộc sống quá bộn bề,xô bồ và vội vã khiến cho mọi người phải cuốn cuồn chạy theo cái vòng xoay ấy.Họ phải đi làm,đi học,đi kiếm tiền,...để phần nào phục vụ được đầy đủ nhu cầu của họ.Và trong số đó sẽ có người cho rằng những điều ước giờ chỉ còn là chuyện cổ tích...và nó chỉ dừng lại ở hai từ "Cổ tích".Thế nhưng nếu không ước mơ liệu cuộc sống này khô khan và nhàm chán biết chừng nào?Tại sao không mơ khi nó cũng chẳng làm ta mất mác hay tổn thương gì?Và tớ biết có nhiều câu chuyện cổ tích đang diễn ra và xảy ra ở trong cuộc sống mang tiếng bộn bề và phức tạp này.

♥○♥○♥○♥○♥

Tớ biết có cô bé bán vé số da đen nhẻm,tóc cháy nắng,đôi mắt hẹp tí,mặt đầy mục ruồi,tàn nhang...Cô bé ấy không có đôi mắt to tròn,long lanh cũng không có lúm đồng tiền để có thể gọi là Xấu-nhưng-có-duyên.Hàng ngày cô bé phải đi bộ từ con đường này đến con đường khác để bán hết số vé số mà cô bé đã lãnh.Dĩ nhiên không phải ngày nào cô bé cũng bán sạch sành sanh trước giờ xổ số.Đôi khi cũng ế,cũng sót lại đôi vài tờ.Nhưng cô bé phải cố gắng để bán cho được số vé ấy.Một hôm cũng như bao hôm khác cô bé vẫn đi bán nhưng hôm nay từ sáng đến chiều cô bé bán duy nhất được 5 tờ,95 tờ còn lại vẫn nằm im trong lòng bàn tay bé nhỏ ấy.Cô bé vẫn kiên nhẫn và chỉ biết cố rảo bước nhanh hơn mọi khi vì đồng hồ đã chỉ 15h chiều.Và đôi mắt hẹp tí ấy giờ đây lại rảo quanh nhanh hơn thường ngày để tìm mong một người có thể mua cho cô bé vài tờ vé số thậm chí chỉ một tờ.Và rồi...may mắn không mỉm cười cho cô bé,95 tờ vé số ấy vẫn nằm trong tay cô bé ngoan ngoãn và chịu đựng.Nước mắt của cô bé rơi...rơi xuống ướt nhoà đôi mắt hẹp và ướt nhoà cả đôi gò má đầy tàn nhang và đen nhẻm kia.Có lẽ lúc ấy cô bé ước :"Giá như mình bán được hết số vé này trước giờ xổ" hoặc " Giá như bây giờ mới 9-10h sáng chắc mình sẽ bán kịp".Đó là điều ước của cô bé.Điều-ước-bán-hết-vé-số.

Tớ lại biết có một người đàn ông làm bốc vác ở bến đò.Ông ta có lẽ hơn 40 tuổi,da rám nắng,tóc cắt ngắn gọn gàng,nhưng ông ta lúc nào cũng mồ hôi nhễ nhại.Hàng ngày,ông phải vác từng cần xé trái cây từ đò của chủ trái cây đem lên bờ để bạn hàng cân.Mỗi cần xé nặng hơn 50kg ấy-người đàn ông ấy nhận được vài ngàn.Lúc thì ông vác chôm chôm,lúc thì nhãn,lúc thì cam,lúc thì bơ hoặc khoai,bắp,bí,mướp...mùa nào thì vác cái ấy.Người ta thương ông hiền lành,chăm chỉ đôi khi sau một ngày làm việc mệt mỏi ông lại nhận được một bịch chôm chôm,vài ba kg nhãn hay đôi ba trái bắp,mấy trái bầu,dăm ba trái bí...Đó là niềm vui sau một ngày làm việc.Niềm-vui-của-người-bốc-vác.Nhưng không phải lúc nào ông cũng được "diễm phước" là bốc vác để có tiền.Đôi khi ông cũng ngồi không-chờ một tiếng gọi của ai đó.Đôi khi ông cũng muốn trên đôi vai chai sần và mỏi nhức của mình vẫn có một cần xé gì đó nặng thật nặng.Vì sao?Vì ông muốn mình có tiền nuôi mấy đứa nhỏ ở nhà.Có lẽ lúc đó ông ấy ước:"Giá như có nhiều hàng hoá để mình bốc vác" hay "Phải chi ngày nào cũng được như ngày hôm nay" (một ngày bốc vác được khá khẩm) hoặc "Ước gì mình cũng có đôi ba trái bơ to ấy cho tụi nhỏ ở nhà"...Đó là điều ước của người đàn ông.Điều-ước-của-người-bốc-vác-muốn-có-tiền-lo-cho-tụi-nhỏ-ở-nhà.

Thế nhưng bạn biết không?

Hôm lãnh lương,người đàn ông cầm trên tay xấp tiền polime của vựa trái cây trao tay.Giữ thật chặt vì sợ nó vuột mất,sợ chỉ phút chốc đây thôi mình lại tỉnh giấc mơ và đó lại là tiền của người ta.Mặc dù...mặc dù ông đã bỏ ra cả tháng trời bốc vác những chiếc cần xé quằn nặng đôi vai.Ông tính..."Mình sẽ mua cho thằng Hai cái áo mới đi học,áo nó cũ quá rồi.Mình sẽ mua cho con Út mén đôi dép mới,đôi dép nó đứt lâu rồi lại phải buộc dây ni lông nhiều chỗ.À à mình còn phải mua cho bà nhà một bộ đồ mới.Hôm qua lúc mình bốc vác thấy bên sông có bà bán quần áo thun chỉ có 25000/1 bộ trông cũng nhiều hoa,nhiều kiểu.Nhưng bà ấy chịu mặc không ta?Không mua về lại cất đi vì sợ cũ mất.Ừ mà thôi mình cứ mua cho bà ấy" và rồi ông nhét thật chặt số tiền ấy vào túi quần.Trên đường đi mua mấy thứ đã nghĩ ông thấy một con bé ngồi khóc lặng lẽ bên cầu.Ông nghĩ nó bị lạc hay bị mất xe đạp gì đó.Ông đạp chậm chiếc xe ngang qua cô bé rồi không hiểu sao ông ngừng xe và dẫn ngược lại hướng cô bé.

-Sao con khóc?Con bị lạc mẹ à hay con bị mất xe đạp?

-Con chưa bán hết vé số mà sắp giờ sổ rồi.

-Vậy con còn nhiều không?Bao nhiêu tờ?

-Con còn 95 tờ.Cô bé vừa nói vừa nắm chặt số vé số như sợ phút chốc 95 tờ vé số ấy sẽ bay đi.

-Chú...à...chú...à...hay là con bán hết số vé ấy cho chú đi.

-Thật...thật...hả chú?

-Ừ...chú nói thật.Giọng người đàn ông chùn xuống...

-Chú...chú...nói thật chứ?

-Ừ mà...chú nói thật mà.

Cô bé ôm chầm lấy người đàn ông đầy mồ hôi và cám ơn rối rít.Có lẽ...

♥♥♥

Cô bé về nhà,kèm theo bịch cháo cho đứa em nhỏ.Mẹ cô bé ngồi thêu áo mướn vì đôi chân tật nguyền sau một vụ tai nạn.

Người đàn ông còn lại vài chục ngàn mua được mấy kg gạo đem về nhà.Người vợ đon đả ra ngõ đón chồng khi mặt mày lem luốc lọ nồi và xộc vào mũi người chồng mùi khói.Buổi cơm chiều vang lên tiếng cười của một căn nhà nhỏ,ọp ẹp.

♥♥♥

Có lẽ người đàn ông đó là một ông Bụt-bốc-vác chăng?Và điều đó có phải là một cổ tích có thật đối với cô bé ấy không?

Bạn đang thắc mắc tại sao cô bé ấy không ước mình sẽ thoát khỏi cái số bán vé số chết tiệt này?Bạn đang thắc mắc tại sao người đàn ông kia không ước mình sẽ giàu lên để có người hậu hạ chứ không phải bốc vác như thế này?

Ừm đó cũng là một điều ước.Và họ hai người ấy có quyền ước như thế.Nhưng họ được sinh ra và lớn lên trong cảnh nghèo khổ,đôi lúc túng thiếu họ chỉ ước những cái thật gần,thật bình dị.Họ chỉ ước mình đủ ăn hoặc đừng thiếu nợ.Họ bằng lòng với những gì họ có.Thế mà tớ buồn vì những bạn,những người được sinh ra trong hoàn cảnh khá giả hơn hoặc giàu lại hay không bằng lòng với những gì mình có.Những cô con gái tiểu thư hay chê ỏng,chê eo cái gì mình không bằng lòng,lại làm mình làm mẩy bỏ cơm khi không được đáp ứng yêu cầu.Mà có biết chăng có người đang mong một bữa cơm với...nước mắm và canh là nước cơm nêm ít muối.Những chàng trai nhà giàu tụ tập quán bar này,vũ trường kia,đòi mua xe này,điện thoại kia đòi đi bụi,bỏ nhà khi không được đáp ứng.Mà có biết chăng có người nai lưng ra làm từ sáng đến tối mịt vẫn thiếu cái ăn,mong sao tối nay cả nhà được ăn no bụng với những món đạm bạc.Họ-mơ-một-bữa-cơm.

Và rồi bạn đang thắc mắc người đàn ông bốc vác ấy nói sao với vợ mình?Người đàn ông ấy nói thật cho người vợ nhem nhuốc của mình nghe.Người vợ ấy thông cảm mặc dù bữa cơm ấy...bữa cơm một tháng nay từng ngày cả nhà đều mong.Vì ngày đó họ sẽ được ăn thêm cá hay thịt thay cho canh rau,nước mắm,tương chao hàng ngày.Nhưng gia đình ấy vẫn có những tiếng cười trong bữa cơm đó.Lòng họ thanh thản,lòng họ vui vì giúp được cho cô bé ấy.Cho dù cả tháng nay mồ hôi đổi ra chỉ là 95 tờ vé số vô hồn...không trúng.Và khi viết đến đây,tớ chợt nảy sinh một điều ước.Giá như gia đình bé nhỏ ấy trúng được một tờ trong số 95 tờ ấy.Để họ có thể yêu thương người hơn nữa.

Tớ tin thế,tin gia đình ấy nếu trúng số họ sẽ giúp được nhiều người có hoàn cảnh như họ.

♥♥♥

Và rồi tớ tin chuyện cổ tích có thể trở thành sự thật.Và tớ tin điều ước một lúc nào đó cũng sẽ trở thành sự thật nếu mình cố gắng và dĩ nhiên điều ước đó thực tế một chút (Chứ mà ước biến thành công chúa hay ước không có mặt trời,thiếu mặt trăng gì gì đó thì chịu)

P/S:cám ơn anh,cám ơn ông Bụt-mâp-ù của em vì đã luôn biến những điều ước của em thành sự thật.

Và cám ơn anh Linn người đã hỏi em "Nếu có một điều ước,em sẽ ước gì?"

Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2008

Buông




Mở đầu hay kết thúc?

Cũng có thể là mở đầu nhưng biết đâu được là một kết thúc.Nói chung vẫn còn đang trong tình trạng chờ đợi câu trả lời.Nhưng tự bản thân mình muốn kết thúc tất cả để mở đầu một cái mới.Kết thúc tất cả?

Ừ.

Tớ muốn kết thúc tất cả…tất tần tật.

Liệu có quá bất cần và… bất khả thi không mậy?

Tao cũng không biết nhưng tao biết ít nhất một điều là tao muốn chấm dứt tất cả.

Mày buồn chuyện gì hả?

Ừ biết đâu thế,chắc tao đang có chuyện buồn.

Tao ghét mày,ghét cái tính của mày nữa.Hở có chuyện gì và ở một khía cạnh nào đó là mày đánh bom dính chùm tất cả.Liệu có công bằng từ một người luôn đòi công bằng như mày?

Ừ tao là vậy.Nhưng mày phải nhớ rằng tao là một đứa dễ nguôi ngoai,dễ bỏ qua và nhất là vì một chuyện vui gì đó tao có thể đập bẹp hết mấy cái nỗi buồn đang hiện hữu.

Ừ thì biết thế nhưng không phải cách làm đó là đúng,là tốt,là hay.Mày phải biết cân bằng và phân biệt rõ ràng giữa chuyện này và chuyện khác.Tao nói đến cái giới hạn,mày hiểu không?

Cần cóc gì giới hạn khi con người luôn tìm cách vượt qua cái giới hạn cho phép.Cái gì càng cấm người ta càng muốn làm,cái gì càng ngăn nguời ta càng muốn tiến tới.

Mày ngang.

Tao sinh ra thuộc cung Cự Giải.

Tao cóc cần biết mày sinh cung cái quái gì.Nhưng mày ngang,ngang hơn cái cung mày sở hữu nữa.Tao biết có người tác động được mày.

Haha cũng có thể mày nói đúng,nhưng tiếc nó đúng ở lúc nào đó nhưng lúc này thì xin lỗi chả ai tác động được tao kể cả…người tao yêu thương nhất.

Người yêu thương nhất?

Một ngày

Lần đầu tiên cảm thấy được tự nhiên sánh bước bên người ta | Cũng có thể đây không phải là lần đầu tiên nhưng nếu có thì mình cũng chẳng nhớ lúc nào mình đã tự nhiên như thế | Ừ chắc là lúc sánh bước rảo quanh một vòng Diamond.| Có lúc mình thèm vòng bàn tay nhỏ qua cánh tay người ta cứ thế “bấu víu” bước.Vậy mà cái bản tính “kì quặc” cứ lấn áp nên chả bao giờ đi kề bên mà lòn được bàn tay nhỏ vào cánh tay to | Nhớ lúc đó có câu hỏi là muốn đi dạo shop,ăn kem hay là ra đường đi vòng hít bụi. Mà mình nhớ trong thâm tâm mình,trong tư tưởng mình từ lâu lắm rồi có mong ước được nắm đôi bàn tay to của ai đó dung dăng dung dẻ trên từng con phố.Hoặc giả đi trên con đường có hai hàng cây xanh mát , rợp bóng cây ,đôi bàn tay nhỏ cầm một chùm bong bóng càng tốt | Làm con nít wài sao ta? | Nhớ lúc nhắn tin đòi mua bong bóng được trả lời bằng tin nhắn “Uh được thôi ai cấm đâu ,mua kẹo mút cho em ăn luôn cũng được”.Nhận được tin nhắn cười toe, khoái chí.Mình cũng không nhớ tại sao lúc ở Diamond mình bỏ được bản tính “kì quặc” và có can đảm lòn bàn tay nhỏ để “bấu” vào cánh tay to thậm chí còn dùng bàn tay nhỏ để đan vào bàn tay to bước đi trên hè phố.Miệng thì tíu tít kể về chuyện cái laptop ở nhà bị mình cho xuống sàn như thế nào,rồi chuyện ở nhà mẹ ngủ giành gối và gấu bông ra sao và còn được nghe kể về nhà bên ngoại nguời ta nữa.Đó là lần đầu tiên mình được nghe kể chuyện về bên ấy.Cái lúc được quyền chọn phim Kungfu Panda,nhớ có người luôn miệng nói con Panda í giống y chang mình.Trong khi mình thấy nó giống tới hai người lận.Mà cũng một phần nhờ phim vui nên lúc leo lên xe chạy ngoài đường vẫn còn vui vui,nói chuyện tíu tít nhất là cái hôm đi ăn Bún thịt nướng,ngồi đằng sau ghẹo ghẹo làm ai đó phải bật cười. A a a nhắc làm thèm ăn bún thịt nướng và một li sinh tố bơ cộng thêm mấy cái bịch súp cua Hạnh nữa chớ.Nói chung là tình tang riết nên nó quen hơi,quen tùm lum.Lúc ngồi ăn ở KFC đòi đi Đầm Sen,lúc đi tình tang tình tang đánh nguyên cái vòng từ bên Thám hiểm rừng xanh đi qua Lâu đài ma gòi Tàu lựơn siêu tốc rồi hỏng có đường nên làm nguyên cái vòng trở lại cái chỗ Thám hiểm rừng xanh.Lúc đó nói về dzụ thi rớt,cằn nhằn gì đó gòi bắt học hành đàng hoàng thi lại.Mình nhớ mấy trang viết đầu trong cuốn sổ đã nói đến chuyện này,mình biết trước kết quả.Thật ra có nhiều lúc đi kế bên,miệng thì cũng tíu tít nhưng có mấy lúc đầu suy nghĩ cái gì đó.

Như lúc không cho…bảo là buông là buông luôn,không lẽ lúc đó mình nói thôi phải ừ chứ sao.Mà buông thật.Mới đầu cũng chả ăn nhập gì tự dưng đi thêm vài bước nước mắt ngân ngấn,chỉ muốn chạy cái vèo biến khỏi cái chỗ vui chơi đó.Biến lun về MT.Giận hờn cái chuyện không cho chơi thì ít mà nghe câu đó cảm giác sợ hãi,cảm giác đau gì đâu.Nhớ cái lúc nhận được tin nhắn hồi hôm 2.4 năm nào ấy,thật ra chuyện đó nó xưa như trái đất òi.Đó là lần đầu tiên yêu cầu ai đó gọi đt và khóc mà miệng thì nói hem sao.Mà lâu lâu mình cũng sợ một ngày nào đó nó lập lại,hoặc vì lí do gì đó nhưng đi đến một kết cuộc như nhau.Nghĩ tới thôi đã đau.Mà người ta không hiểu câu nói đó nó tác động thế nào đối với mình.Làm mình suy nghĩ lung tung beng.Dĩ nhiên nhớ là hứa hok giận,mà lúc đó buồn chết nên giận luôn.Có ai đó kêu tùm lum nick name ra rồi kêu luôn cả tên rồi nhắc dzụ hứa không giận mà sao lại vậy?Mà hỏng lẽ mình nói là mình đang suy nghĩ chuyện hồi xưa ,hỏng lẽ nói mình sợ một kết cuộc…

Hôm nay bị sốc tăng hai khi mới dzừa chạm mặt quăng cho một câu muốn biến về liền.Dzị mà cầm cự và nhìn.Nhìn từ đầu cho tới chân rồi nhìn từ chân cho tới đầu.Nhìn mái tóc coi ngố cỡ nào mà nhắn tin khoe,rồi nhìn tới cái tay,cái bàn tay múp míp quen thuộc,nhìn tới bộ đồ bông định ghẹo con trai gì mà mặc đồ bông nhưng rồi lại thôi.Hỏi thăm vài ba câu lí nhí,nghe trả lời vài ba câu cũng lí nhí và cụt ngủn.Nghe đuổi,nghe xua đi.Hỏi một câu “đuổi hả?”-“Ừ”.Tự dưng lúc ấy muốn khóc,nhưng lại kìm lại rồi lặng im.Im và ngồi nhúc nhích cái tay,cái chân rồi lại nhìn.Thật ra là mình chờ đợi một câu nói gì đó…Giá như thái độ ban đầu không phải là thái độ muốn đuổi đi như thế.Đến thăm rồi cũng phải về chứ có ở mãi được đâu vì thật ra đến thăm với danh nghĩa là một người bạn cơ mà |Buồn thật|.Vậy mà không nói gì ngoài cái câu về đi…mặt mày nhăn nhó gì đó…mình cười giả lả nhưng đau lắm…rồi lại về đi…thậm chí viết cho một cái tin nhắn vì sợ mình không nghe thấy.Thấy đôi bàn tay muốn cầm lấy và nói “mau hết bệnh nha” hay đại loại là thế.Nhưng cái câu về đi…không cho phép.Ừm mang dép vào và về thật,gật đầu chào “người lớn” và nghe câu “Cháu về hả?”-“Dạ”.Dạ chứ biết nói gì?Biết làm gì?Chỉ biết đi về thôi.

Đón xe buýt,không có cái xe nào cho con nhỏ ngốc này đi về cả.Đứng đó,cầm điện thoại và chờ một tin nhắn giải thích nhưng không có một cái tin nhắn lúc vừa bước ra.Cảm giác chờ một cái gì đó là thật là tồi tệ và khủng khiếp.Cuối cùng chuông điện thoại cũng reo,reo hết cả một bài 25 minutes,rồi tin nhắn.Nhưng không hiểu sao càng đọc lại càng đau,chẳng thiết tha gì nữa.Tìm cái xe bus 148 bò về nhưng nhìn miếc ra đường không thấy cái xe bus nào có số mình muốn tìm.Chỉ có mấy con xe số 8 chạy vụt qua từng hồi,thậm chí có cái xe 55 cũng bỏ mặt mình luôn.Đứng đấy nhìn mãi dòng xe cộ qua lại,thấy toàn hình ảnh hai đứa nhỏ long nhong.Cuối cùng cũng leo lên được cái xe 148 mong đợi,mình chờ nó hai lần trong ngày,trong tình trạng mòn mỏi và mù tịt.Chuông điện thoại vẫn reo mình không nỡ tắt như cái lần đầu nên đành chỉnh chế độ run và cứ thế run thoả thích.Không biết ai đó có biết rằng có một đứa cũng run run…rớt nuớc mắt | Định trong đầu lần này về sẽ “về” luôn , sẽ không đá động gì đến nữa .Buồn lắm |.Giá như mình là cây hay đá gì đó để không biết gì.Giá như ai đó bật ra từng câu nói như thế nên đặt mình vào hoàn cảnh ngược lại và bị đuổi đi như thế…như thế.Có lẽ lúc đó những câu nói đau lòng đó sẽ không được nói ra.Đâu phải bệnh nặng mới cần đến thăm mà đơn giản muốn tận mắt thấy ai đó không sao.Muốn gặp,muốn ở bên.Còn nhớ không những tin nhắn,phải chăng có ai đó bảo rằng nhớ?Tại sao lúc ở đấy,ở trước mặt,ở sát bên lại làm thế?Cảm giác cứ như những tin nhắn ấy không có nghĩa nó chỉ được hình thành qua 2 cái ngón tay,một cái điện thoại và không có tí ti gì tình cảm của một người.Ngồi suy nghĩ,nhìn qua khung kính xe,điện thoại trên tay cứ run nhìn thấy mãi tên một người.Không dám bắt máy một phần vì giận,một phần vì sợ bắt lên lại nói ra những điều không nên nói…Ngồi đó và suy nghĩ….bắt máy và cố gắng cười,cố gắng như không có chuyện gì.Cũng có thể bây giờ mọi chuyện đã qua nhưng có lẽ cảnh bò đầu lên SG lần này nhớ mãi.

Lúc đi,không biết tí ti gì về cái nơi ấy,không ai chở,không ai chỉ,không ai dẫn đi.Tự đi và đi một mình.Nghĩ đến thôi cũng thấy thương và sợ mình thật.Cứ thế lon ton đi rồi lại lầm lũi về.Nghĩ cũng tức cười.Hahaha ngốc xít toàn tập.

Những cơn ngủ và những trò game…

Liệu hạnh phúc có dễ tìm nhưng mình đã nghĩ?Liệu bằng lòng với tất cả những gì mình có phải chăng là hạnh phúc? Vẫn hỏi.

Thờ ơ

Thấy M lên mạng,nói chuyện được vài câu hỏi thăm.Cứ như hai người xa lạ gặp nhau nên hỏi thăm vài câu xã giao.Chưa gì mà đã…

Ngày anh và em đến bên nhau

Ngày ấy ta gần bên nhau, như đôi bạn thân tưởng như tình yêu vẫn, muôn đời, không rời

Tại vì, anh biết yêu em,nhưng ngại chẳng nói, nên câm nín thôi.

Từng ngày, anh vẫn bên em hi vọng, một mai em sẽ đến với anh

Để rồi một ngày ,một cơn gió thoáng qua, dẫu khẽ mất rơi chiếc lá,là anh mãi xa lìa cây

Vì anh lặng thầm như cây, chưa kịp nói lời yêu lá bao giờ

Ngoài sân nhẹ rơi chiếc lá,em nghe trong lòng buốt giá.

Dường như mùa thu cũng biết, chờ đợi là mãi mãi.

Ngày em hồn nhiên, đến bên anh

Ngày ấy em là chiếc lá, hạnh phúc bên cây .Tưởng như ngày mai lá sẽ, bên cây ,không rời

Tại vì em đã yêu anh ,nên chờ đợi trái tim anh ghé qua

Từng ngày em vẫn bên anh hi vọng, một mai anh, sẽ nói tiếng yêu dù rằng một ngày là cơn gió thoáng qua.

Gió, mang theo chiếc lá ,là em mãi xa lìa cây

Vì chờ mong cây, nói lời yêu lá 1 ngày

Tự nhiên nhắc đến M nhớ đến bài Cây lá và gió rồi tự dưng nghe bài này hoài.

Chia sẻ ○ Quan Tâm ○ An ủi

“Dạo này anh vẫn khoẻ,sống thực tế nhiều hơn.Anh và T vẫn đang hạnh phúc và anh đang cố hết sức nắm lấy nó.Em onl được thì mình nói chuyện cho nhanh.Em đừng buồn,ai cũng có một số phận hết.Mai anh đi học lại rồi.Nhập học rồi” 22:31:41

“Umh.Tụi anh quen chính thức rồi.T đủ điểm đậu Đại học.Có nhiều con đường để mình bước tiếp.Ráng năm sau học thi lại đi.Không được bỏ cuộc khi mình chưa thực sự cồ gắng,vẫn còn nhiều cơ hội” 22:38:13

“Umh.Khi quyết tâm từ bỏ một điều gì hãy suy nghĩ chính chắn .Có thể mình bỏ một điều quan trọng,nhưng mình sẽ nhận lại một điều khác.Dù sao cũng phải có quyết định đúng,nếu không dc nữa thì cứ để im đi.Rồi thời gian sẽ giải quyết cho mình.Anh không muốn thấy em buồn như vậy đâu.Em suy nghĩ đi,cuộc sống này có nhiều điều đáng vui,đáng để mình bận tâm suy nghĩ hơn.Còn nhiều việc mình phải làm,quan trọng hơn việc suy nghĩ này.Rồi sẽ qua mà.Yêu thương luôn xung quanh mình,chỉ vì mình hay cảm nhận theo cách riêng của mình nên mình không nhận ra tình yêu quanh mình.Đừng buồn nữa nghen.Còn nhiều việc phải làm nữa” 22:51:01

“Anh biết anh thay đổi nhiều lắm.Vì cuộc sống,gia đình,tình cảm nên anh phải thay đổi.Anh thay đổi là do anh và vì anh tất cả.Bạn bè trong blog cũng là bạn bè thôi và bạn bè thường thì khác người thân quen.Em cứ để đó đi đừng remove ai cả.Không phải bận tâm quá nhiều vì điều đó.Anh hiểu những gì em phải chịu đựng…Anh biết em cần một người để chia sẻ…em à…cố gắng lên.Anh không biết như thế nào nữa nhưng anh chỉ biết khuyên em.Nếu muốn khóc em hãy khóc ra hết đi,nước mắt mình cố gắng kiềm nén như thế nào thì nó cũng tự trào ra thôi.Khóc hết rồi hãy ngủ thật sâu,thật bình yên để mai thức dậy mỉm cười và chào một ngày mới.Cố lên ê ê.Nha!” 23:18:33

“Em bi quan quá rồi đó nha.Lạc quan lên nào em,chuyện gì cũng có kết quả.Sống đúng với bản thân,gia đình mình truớc đã.Không yêu nữa thì thôi,mình tìm việc gì đó làm.Đừng suy nghĩ bi quan như vậy nữa.Còn nhiều người quan tâm,lo cho mình mà em mà không ai lo thì mình tự lo.Không gì đâu em,hãy chấp nhận và đối mặt với mọi chuyện.Vuợt qua rồi mình sẽ thấy cuộc sống ý nghĩa hơn” 23:31:48

Nhắn tin bằng điện thoại mà viết tin nào tin nấy dài như sông Mê-kông.Cảm ơn anh!