Ngỡ như một giấc mơ qua!
“Khi tình yêu ra đi, liệu người ta có thể chết không? Sẽ không ai ngốc nghếch như thế cả. Người ta còn phải sống cho hiện tại, cho 1 tình yêu mới chớm nở. Nhưng trớ trêu thay, tạo hóa sinh ra trái tim biết yêu thương còn sinh chi nỗi nhớ để quá khứ dằn vặt.”
Thế là cũng bước sang tháng 11,trong đầu em lại hỏi tháng này bọn mình gặp nhau được chứ?Gặp nhau ư?Làm gì có câu trả lời nào anh nhỉ?Có chăng cũng chỉ là những bận bịu từ anh.
Anh biết không?Em lúc này cảm thấy thiếu sự quan tâm của anh.Em nhớ cái quan tâm ngày nào của anh dành cho em.Em lúc này hay quên nữa,quên những gì đã có,đã trao và đã giữ.Em cũng hay buồn, hay vu vơ nhưng em lại không hay nghĩ như trước kia.Mà dường như anh cũng đâu thích em hay suy nghĩ,có đúng không?Bây giờ thì em đâu có nghĩ nữa đâu.Em cũng bắt đầu quen với việc không nghĩ đó rồi.Nhưng em lại sợ.Em sợ là một ngày nào đó em cũng quen với cảm giác không còn anh bên cạnh; không còn anh quan tâm mỗi ngày; không còn anh nhắc nhở, chở che; không còn anh cằn nhằn thế này không được,thế kia không hay,con gái là phải như thế này,thế nọ; không còn nghe điện thoại từ anh; không còn nghe được giọng nói anh,tiếng cười của anh; không còn nhau...
Tự nhiên em nhớ quá!Nhớ những lúc bọn mình gọi điện thoại cho nhau chỉ để nói chuyện tào lao,trên trời dưới đất.Và hình như chưa bao giờ bọn mình gọi cho nhau để nói những lời yêu thương có đúng không?Lạ thật ấy nhỉ?Thời gian trôi qua nhanh quá,mới đây mà đã ngần ấy năm rồi.Yêu thương ngần ấy năm rồi ư?
Hiện tại...không gọi điện thoại cho nhau...không tin nhắn như ngày nào...không online chat chit lung tung...Những cái không ấy có được gom gọn lại là KHÔNG LIÊN LẠC?
Tất cả đều đã thay đổi chứ không riêng gì em cả đâu.Em cảm nhận được một ít gì đó mà.Em cảm nhận được mà!Anh thấy đó có bao giờ anh kể cho em nghe hôm nay anh khó chịu với ai đó,anh buồn vì cái gì đó,anh khó xử với việc gì đó,...chưa?Em không đáng để được chia sẻ với anh hay em không cần phải chia sẻ với anh?Hay đơn thuần anh muốn em đừng lo quá nhiều cho anh?
Anh nói anh là người không thích được quan tâm,anh là một người tự lập và anh quen với việc đó.Em lại là một đứa trái ngược với thói quen của anh.Nhưng thời gian này em đã bắt đầu tập để có thói quen như anh.Anh vui không khi em đã thôi bát nháo với anh,đã thôi nhắn tin réo gọi,thôi những dòng tin nhắn offline...?
Em thấy lạ khi mình lại có thể làm được việc đó,có thể im lặng như thế đó,có thể thôi quan tâm như vậy đó.Em muốn hỏi anh tại sao lúc này anh...?Nhưng thôi,nếu em mà hỏi thì cứ như là em đang trở lại khi xưa - một đứa hay suy nghĩ lung tung.Nên em đang đi dần vào quỹ đạo mới.Sự im lặng đôi khi cũng cần thiết nhưng đôi khi lại quá tàn nhẫn.
Quả thật em cảm nhận được sự hờ hững hay né tránh từ anh.Nếu nói không phải thì em không tin đâu,chí ít là cũng có một chút.Nhưng một chút cũng là quá đủ.
Ngày 27.9 mục đích gặp nhau là gì?Tại sao im lặng với nhau nhiều đến thế?Tại sao muốn nắm lấy đôi bàn tay em như ngày nào nhưng lại ngại ngần,không dám?Tại sao biết em mắt đỏ hoe nhưng không hỏi?Tại sao biết em gục đầu lên vai anh,biết em cần anh nhưng anh không làm gì?Tại sao ở gần bên nhau mà mà tưởng như cách xa cả ngàn km?Tại sao thế?
Ngày 25/10 mục đích gặp nhau là gì?Theo như em biết là anh nhớ em nhiều lắm nên muốn gặp em.Theo như em biết thôi!Em nói nhiều hơn những lúc trước đi bên anh có phải không?Em cười nhiều hơn những lúc trước đi bên anh có phải không?Em dở dở ương ương nhiều hơn những lúc trước đi với anh có phải không?Còn anh?Em không thể để được đôi bàn tay mình vào tay anh.Em không thể lòn bàn tay mình vào cánh tay anh để bước.Em không thể nắm lấy đôi bàn tay anh cùng đi mặc dù đã rất gần.Em không thể giữ đôi bàn tay anh và em lâu hơn.Em không thể ôm anh từ phía sau và dựa vào đôi vai anh.Em không thể thấy mình của ngày xưa nữa.Em cũng không thấy anh của ngày nào nữa.Những lúc đi bên anh,cái mà em có thể làm và không thay đổi là dựa vào anh thật gần.Như thế có phải đã là quá hạnh phúc chăng?
Ngày...sẽ là gì tiếp theo nữa đây?Sẽ là gì?Sẽ trở lại là của nhau ngày nào chứ?
Nếu có ai đó hỏi em thích tháng nào nhất trong năm.Em sẽ trả lời là tháng 7,không hẳn là tháng ấy có sinh nhật em mà chí ít là ngần ấy năm.Chỉ có mỗi tháng 7 là em gần như có anh được trọn vẹn nhất,gặp anh nhiều nhất,đi với anh nhiều nhất...và có nhiều kỉ niệm nhất...Nhưng sẽ có một tháng 7 thứ hai nữa chứ?Có chứ?
Ngày cuối cùng tháng 6,trời trở về chiều mưa Sài Gòn lãng đãng.Có một đứa con gái nhảy loi nhoi lên vì mưa.Nhăn nhăn,nhó nhó vì trời mưa thế này làm sao mà đi chơi cho được.Rồi cái giờ hẹn nó trôi tuột qua...gọi điện thoại,nhắn tin không phải vì giận trễ hẹn mà vì lo.Rồi anh cũng đến.Em còn nhớ trước đó một ngày em nhắn em chỉ có thể ôm anh khi bọn mình mặc áo mưa,cái ngày ghé Lotteria mà mùng 4 Tết đã đi đó.Thế là anh nói thế mai mưa đi.Mà mưa thật ấy nhỉ?Ngày ấy hẹn nhau đi ăn,trời thì mưa.Nhưng chẳng may chị L lại bị tai nạn.Em nhớ lúc anh đi lấy xe với ba chị L về,ngồi gần em thấy em buồn buồn anh hỏi,anh dỗ dành.Lúc ấy anh thương em lắm?Thương vì em gặp quá nhiều chuyện dồn dập?Thương...!Rồi rời bệnh viện đi ăn với nhau,nhưng mất cả hứng thú.Nhớ ngồi gần bên nhau,quần áo i ỉ ướt.Lúc đó em chạm vào người anh xem quần áo đã khô chưa.Quần áo ướt vì mưa lại còn chạy ở ngoài đường lạnh kinh khủng.Vậy mà lúc về quần áo khô rang ấy nhỉ?Chỉ mới có tháng 6 thôi...nay là tháng 11 mà sao có nhiều chuyện xảy ra quá...nhiều thứ thay đổi quá nhỉ?
Mẹ vẫn hay nhắc cái tô mì hai đứa mình mua rồi em đem vào bệnh viện cho mẹ khi ba ngã bệnh.Lúc đó vui nhỉ?Nhưng biết bao giờ mẹ mới được ăn mì hay một thứ gì đó khác do chính hai đứa mình mua?Biết bao giờ?
Em lại nhớ bài hát Hẹn gặp lại anh có câu :" Biết bao giờ gặp lại anh..."