Thứ Ba, 30 tháng 9, 2008

Cay cú...




1.Hức hức em gõ lộc cộc tiếp đây,giờ em là em khó chịu lắm...em muốn điên vì cái mũi man của em mất rồi.Nó không cho em thở,nó làm em hít vào chẳng được,thở ra cũng không xong.Em phải thở bằng cái mồm xấu ỉn của em,phải nhờ cái mồm phụ họa không thì em chết...chết rất lãng xẹt vì mũi đã bị xi ba chao.

Bắt đầu hôm thứ 3,em nằm bẹp ra vật vã rồi cổ họng khô lại,khó chịu,cảm giác thiếu nước rồi tiếp đến là nóng lên,giọng lệch lạc đi,khò khè,khịt khịt,em đeo vào người thêm cái gọi là bệnh cảm.Cảm cúm gì đấy không biết,nhưng em mệt lắm rồi.Sốt nhiêu thì sốt,ho nhiêu thì ho,nhưng phải để em thở...em muốn thở.

2.Chuyện!

Có một vài người vào thăm,nhìn em với con mắt như là đang nhìn một con chó bị xà mâu,một con chó ghẻ.Em là mình mẩy em thế ấy chứ em chả có bị ghẻ chóc,lỡ loét gì đâu mà nhìn em bằng cái ánh mắt ấy.Rồi sà vào người em,hỏi thăm ríu rít.Em là em muốn phun cái thứ nhơn nhớt mà ai cũng có vào mặt mấy cô-cậu-chú-bác-anh-chị lắm đấy nhé!Ghét cái thứ giả dối , khẩu phật tâm xà.Có ai đời đi thăm bệnh cho son môi,nước hoa không hả trời?Làm như em đây mới mổ thẫm mĩ chỉnh sửa dung nhan hay cái gì đại loại thế không bằng?Đi thăm con bệnh hạ canxi,xe tông mà cho son môi,nước hoa??????

Sẵn nói,nói luôn.Em là em ghét mấy thứ làm đẹp như là phấn,son môi,chì kẻ mắt,...đại loại những thứ mà chị em phụ nữ hay mê thì em lại ghét.Không hẳn là thấy đâu quăng đó,thấy đâu điên tiết đến đó,hay thấy ng` ta dùng thì liếc trái,liếc phải.Chỉ đơn giản là em không muốn có những thứ đó để xài ,tức là em không hạp với chúng nó [Nhưng mà ai cho em cái bộ màu tùm lum để mà tô tô vào mắt ấy thì em rất nà thích,nhìn chúng đẹp và đầy màu sắc.Nhưng tốt nhất đừng cho vì em chẳng biết giữ đâu,nhỡ đâu em điên lên em lấy cây em khựi nó khỏi chỗ nó nằm thì có phí không cơ chứ?].Thế mà sinh nhật năm em 17 tuổi ấy,có thằng kia cũng dc em yêu quí lắm và hình như nó cũn yêu quí lắm tặng cho em 2 chai sữa rửa mặt Biore ngừa mụn với lại sạch da j j ấy.Bây giờ ai đến nhà ,em lôi ra cho xem,em để trong phòng tắm ấy nhìn cho nó xum xuê cái phòng tắm chứ từ đấy đến nay em chưa dùng đến.Em là em ngại sữa rửa mặt lắm ~.~,em để ý 1 vài lần thấy muốn rửa cho sạch bụi bặm , lôi cái chai sữa rửa mặt dâu hay là dưa leo j j ấy của mẹ ra thoa thoa rửa rửa tự dưng mấy hôm sau mặt em nó kéo mụn đến đùng đùng.Mà mặc em vốn chẳng có mụn đâu,thế nên em rất là cạch cái gọi là sữa rửa mặt.Đấy!Đơn giản thế mà em dùng không được thì nghĩ sao em trét mấy thứ khác vào mặt em?

Tốt nhất khuyến cáo không nên tặng em những thứ xa xí phẩm ấy hỵ hỵ thà cho em cục kẹo em ngậm cho ngọt miệng em,em lại dấm dẳng khen dễ thương,khen tốt bụng chứ mua những thứ làm đẹp mà tặng em thì em chẳng ưa đâu.Bây giờ thì ghét,không biết sau này thì thế nào?

Nhớ mấy lần đi Diamond cái tầng trệt là cái tầng có nhiều mỹ phẩm lắm í,nhớ có ai đó nói "Con trai sợ đi vào đây lắm",em lại chẳng hiểu ý gì mà chẳng hiểu sao lại phải sợ,nó có ăn thịt dc mình đâu nhỉ?Rồi em cười nói "an tâm,em không quan tâm những thứ này" làm có người ngẩn tò te con ma le haha.Rồi cũng hay đi vòng vòng nhưng chả ngắm đâu nha,đi để đến cái thang máy thôi vì em không đi vào cái cổng đường Lê Duẩn.Rồi có lần đi ngang,chị kia định cho em thử cái gì đấy,em lắc đầu đi tuốt.Tên Hà Mã bảo:"sao em kì dzạ",em hỏng hiểu em kì là kì vì không thích hay kì là kì vì lắc đầu khi ng` ta mời thử như thế.Nhưng thây kệ,chẳng có quan tâm cho lắm mấy cái ý.Bởi thế đừng ai hỏi em vì sao em đen như cột nhà cháy?Đừng ai hỏi em sao da em sần sùi như da con cóc?Đừng ai hỏi em vì sao em xấu in ỉn thế kia?.Vì em chẳng quan tâm vấn đề làm đẹp cho lắm,em quan tâm cái khác cơ,em thích bồi bổ tâm hồn hơn là cái thể xác tròn ùm,mũm mĩm kia.

3.Chuyện khác!

Chuyện quần áo.Em là cái đứa không chưng diện,em đi mua quần áo cũng rứa,em thích cái nào là em mua bất kể tọng vào người em có đẹp hay không,có hợp với cái quần nọ,váy kia hay không,màu này hợp với da,với giỏ,với nón gì không.Em là em mua là mua bất kể ng` ta nhìn em đẹp hay xấu.Vì thế đừng ngạc nhiên khi tại sao em ăn vận như con hâm hay như 1 bà già [em hay mua màu tối].Bị chê ôi thôi điệp khúc mỗi lần vác đầu đến lớp học thêm.Thây kệ,ai chê cứ chê,ai hỏng thích cứ hỏng thích,em mà em vận đồ vào là may mắn lắm gòi.Từ đó có một chuyện dễ hiểu dc suy ra là em cũng chẳng mặc đồ hiệu gì gì đâu.Em là em mù tịt mấy cái tên hàng hiệu nhá.Mắc quá là em không sờ vào,không liếc tới nói chi nhìn.Hà Mã bảo "cái người nào ăn mặc sang quen rồi thì không bao giờ mặc đồ bình thường cả mà cái người ăn mặc bình thường rồi có cho tiền mua quần áo sang trọng,đắt tiền cũng không mua mà dành tiền mua cái khác",chẳng biết có xỏ xiên gì em không.Nhưng em là em thấy đúng đấy.Ví dụ giờ có cho em tiền,em cũng chả mua đâu.Em mua những thứ bồi bổ tâm hồn xơ xác của em thôi.Em nhớ hôm thi xong ĐH em ở cùng bà chị bà con ở Đức về.Bà ấy dắt em đi shopping,nói thiệt em nhục cho bà ấy (bả lộng lẫy kiêu sa,em ăn mặc như con ở) mà hai người dzô Diamond [lại Diamond],bả mua bóp,ví mỗi cái mấy triệu bạc,áo có cái tới hơn 2tr,em đi theo chỉ biết há hốc mồm ra thôi.Rồi hỏi em có muốn mua cái gì không,bả sẽ mua cho em.Nhưng thôi thôi mua những thứ ấy về ,em ôm em ngủ à?Thay vì cái trứng đi,nâng niu đã mệt rùi đập dứt cũng dc,đằng này nâng niu đã,đói có ăn dc đâu?Không mua! Nhờ vụ đó, nổi tiếng cả nhà trên Sài Gòn lun nha [không có se sua,đòi hỏi và nhờ đó được cho một bộ Harry tiếng Anh lẫn tiếng Việt -mặc dù đó giờ chưa đọc Harry chữ nào =))].Từ sau khi Ca,em dc tút lại từ đầu tới chân,nhìn em khác,nhìn như con nhà giàu,xí xọn,chưng diện...ừ thì nhìn lạ hoắc với lại cũng xinh xẻo ra.Nhưng mà hỏng phải em đâu,haha qua ấy được tút,phải nói là bị tút.Giờ em về,em hai lúa trở lại gòi,em ăn mặc như bà già ,như con hâm dzòi.Hehe!Em vẫn là em!

Gần đây trước khi em bị bệnh,em vận vào người cái đầm dzàng,mang vớ đen,giày búp bê,tóc xoăn đi party,cả nhà ở Sài Gòn hok nhận ra em =)).Bảo là nó sửa soạn lên nhìn đẹp quá nhận không ra,thường ngày thấy giản dị lắm mà (giống nói tránh quá,nói đại hai lúa cho rồi,giản dị nà giản dị nàm sao?),đi từ bàn tiệc này tới bàn tiệc khác,mấy anh chị ai cũng bay lại hỏi tùm lum =)).Em mặc như rứa em cứ luôn miệng hỏi mẹ :"Được không hả mẹ?" ,"Được không thế?Sao con thấy nó chói quá" ,"Nhìn cứ sao sao ấy!" đến nỗi mẹ phát cáu lên với em và quăng cho 1 câu "Cảm thấy không được thì con lột ra đi" huhuhu,có bao giờ mẹ cáu với em đâu cơ chứ!Để hum nào em gãnh gãnh,em chộp cho một tấm mà xem T_T.Nhìn dzô là người ta sẽ nói em là một đứa xí xọn số 1 liền à!

4.Em là em ghét cái bạn nào nhắn tin reply cho em mà vỏn vẹn vài chữ cái như "Ok","uh","hehe","Dc"...Em mà em hỏa lên,em mà em cú lên là em chửi đấy,em cằn nhằn cử nhử đấy,em kiếm chuyện đấy!Nói trước cho mà biết,đừng có mà ghẹo khùng em!

Em là em ghét cái dzụ reply chậm nữa đấy,thà cứ quăng cho em lí do là bận hay j j đấy,chứ im im rồi mún reply khi nào thì reply là em la lối om sòm lên đấy.

Em là em ghét mấy đứa vỗ ngực xưng tên,ta đây là con ông cháu cha này kia lắm đấy.Dù sao thì mày cũng chả là cái thá gì,chỉ có ông - cha mày mới là cái thá thui.Đừng dựa vào kẻo ngả chỏng chơ thì chả có ma nào đỡ đâu mà ở đó "thùng rỗng kêu to"

Em là em ăn xài hết tiền rồi,nên em cú lắm,em la làng ỏm tỏi thế đấy.Em hết tiền nạp tiền đt rồi,những ngày kế đến em sẽ cú không kém,vì em cảm thấy tay chân em dư thừa,điện thoại em vô ích,em thì vô dụng.Em muốn mua một đống sách bồi bổ cái đầu ngu của em nhưng em chưa có tiền em cũng cú không kém đâu nhá.Đừng có vờn mấy cái tên sách hay,sách mới ra hay sách nổi tiếng trc mặt em.EM quát đấy!

Em là em cú thế đấy chứ tâm trạng em tốt lắm ,tháng 10 hiền mà.Mai em về em lại bát nháo,quậy phá nhà mọi người cho mà xem.

À em là em thích đỏ vs đen lắm roài đấy,em làm cái blog theo cái sở thích mới có của em luôn.Em đang mê con Vaio đỏ chót đấy,đừng có mà khè điện thoại đỏ,ipod đỏ,hay laptop đỏ với em.Em cú em chửi đấy!

Em giờ em có cái bút chì đỏ vs đen thôi nên em trưng lên =)).Cấm bình lựng,cấm comment bảo em điên,em hâm vì cái đó là chuyện hằng ngày,chuyện bình thường gòi hehe.Em đi thẻo mũi em đây!



Tháng 10




Tháng 9 chớm thu , không khí có chút gì đó se lạnh chỉ một chút mà thôi.Ở nơi này chỉ có 2 mùa :mưa và nắng.Chỉ biết cảm nhận và "ăn theo" một chút thu của trời Bắc.Ở nơi này cũng có lá vàng , có cái ấm áp dìu dịu của cái nắng thu...nhưng không rõ rệt.

Ừ bấy nhiêu đấy cũng đủ cảm thấy đang THU!

Tháng 9 - vui có , buồn có, đau khổ có , tuyệt vọng có , hạnh phúc có , may mắn có , xui xẻo có...Và đấy người ta gọi là mùi vị của cuộc sống!

Chưa bao giờ muốn mình chỉ hạnh phúc,vui vẻ mãi mãi vì có đau khổ,có buồn đau thì mới biết hạnh phúc,vui vẻ là gì.Và có như vậy mới biết quý những gì mà mình đang có - cho dù cái đang có là những thứ đơn giản và dung dị.

Không dám nói rằng tháng 9 tồi tệ vì ít ra bên cạnh cái tồi tệ ấy cũng có cái đáng gọi là tuyệt vời.Chỉ biết cảm ơn thật nhiều tháng 9 đã qua vì nhờ bạn mà tôi đã vững vàng hơn,biết nghĩ hơn trong suy nghĩ.

Tháng 10 đến với tôi rất dịu dàng và ấm áp bằng những tin nhắn và lời cầu chúc của bạn bè ,với cái nắng sáng dìu dịu, với tán lá xanh um chưa kịp úa màu, với bài hát dễ thương mà tôi nghe được khi vừa mở mắt , với một giọng nói thân wen mà mấy năm qua đã có.Tất cả đã trở về vị trí cũ - vị trí vốn có của nó.Đấy là nơi bình yên nhất của cậu - tớ tin thế!Và cậu cũng hay tin những gì tớ nói đi!

Tháng 10 - sinh nhật Út !
Tháng 10 - làm bài kiểm tra cuối kỳ - chắc sẽ vượt qua được mà ,phải không?
Tháng 10 - có một vài cuộc gặp gỡ , một vài chuyến đi xa , một vài bài học mới mở ra và đón nhận.
Ừ có lẽ tháng 10 rất hiền

tp3 by saninyn.

Cuộc sống tuân theo chuỗi luân hồi
Chồi non chớm nở lá vàng rơi
Mây trắng mong manh về bên núi
Cõi thế rưng rưng nhớ một người

Thứ Hai, 29 tháng 9, 2008

Sms và Message




-Mai thứ 7,ở Fanny có Buffet kem đó anh.Tụi mình cùng đi nhé!

-Ừ vậy hả em?Mai anh dẫn em đi.


Linh vừa nhâm nhi ly cà phê không đường vừa tủm tỉm cười khi nhận được tin nhắn từ Đăng cứ như là ly cà phê mà cô đang uống rất ngọt ngào."Con gái sao mà dễ vui quá nhỉ?" - Linh thầm nghĩ."Chẳng muốn xa anh anh ơi khi em trót yêu anh mất rồi
.Cứ muốn bên anh yêu thôi thời gian ấy ôi sao tuyệt vời..." Linh vừa dọn dẹp kệ sách nhỏ của mình vừa hát bài Trót yêu anh rồi.Chỉ một loáng là tất cả đâu vào đấy,cái phòng bừa bộn trong một tuần giờ chỉ cần replay bài hát vài lần đã sạch boong và ngăn nắp đến không ngờ,thậm chí có thể nói có một chút bắt mắt.Giản dị nhưng tinh khôi, không cầu kì nhưng cuốn hút.Linh thấy yêu đời và một chút gì đó hạnh phúc vừa ngắm nghía thành quả , vừa nghĩ đến ngày mai cùng Đăng tay trong tay.

Mình sẽ không thể ngủ trong buổi tối này,mình sao nhỉ?À mình nằm đó,trăn trở và xem đồng hồ,mong mau đến sáng.Nhưng mà chắc là lâu sáng lắm,mình lại lôi hình anh ra xem ,hát nghêu ngao không bài nào ra bài nào,những bài hát mà mình và anh đã thích.Đôi khi đang rong chơi trên đường chợt vang lên rất khẽ một vài câu gì đấy rồi đến những lúc không ngủ được thế này lại lôi ra nhớ và hát nghêu ngao lại như có anh kề bên.Nhưng mặc dù không ngủ được nhưng đến sáng mình sẽ giả bộ còn buồn ngủ lắm và nằm đấy để anh chờ,rồi anh sốt ruột phải gọi
để căn phòng nhỏ vang lên bài "25 minutes" mà hai đứa đã thích,rồi có đứa giả vờ ngủ say không nghe giai điệu ấy để nhận được tin nhắn "Xuống đi cô nương" rồi mới tức tốc thay đồ chạy lẹ xuống cầu thang để vang lên tiếng lóc cóc hối hả như là sợ anh chờ.Gặp anh cười một cái tươi như hoa hướng dương hướng về phía nắng rồi vừa gãy đầu,gãy tai "Ơ,em ngủ quên" làm như là mình không có hồi hộp,mong chờ ngày này đến mất ngủ.Làm như là "Ta đây vẫn ngủ rất ngon,thậm chí xém quên phén đi".Và Linh ngủ lúc nào không hay với những suy nghĩ buồn cười như con nít như thế.

Sáng bầy chim bên mái hiên ríu rít hót như cùng vui với Linh.Chậu lan ngày nào bị bỏ ở một xó nhà được cô chăm chút nay tự dưng có một nhánh hoa màu trắng bé xíu hướng về phía có ánh nắng,thơm thoang thoảng.Linh tự cười và thấy dường như hoa lá,chim chóc cũng vui như cô.Linh xuống bếp vừa làm đồ ăn sáng vừa hát nghêu ngao "Mình thầm mong ước ta mãi như bây giờ, yêu dấu luôn vô bờ cho đến mãi về sau...".Hẹn Đăng lúc 10h,mặc dù Linh rất muốn đi sớm hơn để có thời gian bên nhau nhiều hơn.Nhưng Đăng có thói quen ngủ dậy rất muộn,thường là dậy lúc 9-10h thậm chí có hôm đến 11h bình minh mới đến với Đăng.Linh lại rất khác,có thói quen dậy rất sớm để đón nhận quà tặng mà cuộc sống đã ban cho vào mỗi sáng.Như là những giọt sương còn đọng mình trên lá mà những tia nắng sáng chưa kịp lau khô,tiếng chim hót véo von như một bản nhạc vui nhộn,không khí sớm trong lành và tinh khôi...Linh có thói quen dậy là vồ ngay điện thoại nhắn cho Đăng cái tin "Buổi sáng tốt lành anh yêu nhé!" hoặc có khi kèm theo một câu gì đấy mà Linh cảm nhận được trong buổi sáng ấy.Có lẽ Đăng cũng quen đón nhận lời chúc ấy từ Linh khi mở mắt dậy.Cho dù lúc ấy thi thoảng chẳng còn là sáng.Thường sau khi nhắn cho Đăng cái tin chúc buổi sáng thì Linh loay hoay làm công việc nhà,không quên kề kề cái điện thoại ở bên để có thể nhận được tin nhắn reply lại từ Đăng và trả lời lại nhanh nhất.Có lúc là trách móc "Gì á giờ này anh mới dậy đó hả?Thế ăn trưa chưa?" hoặc có lúc tủm tỉm cười "Ơ giờ nãy đã dậy rồi à?Giỏi thế ta!" rồi bắt đầu một ngày bằng những tin nhắn nối tiếp nhau như thế.Có lúc nhí nhố,có lúc quan tâm,thăm hỏi,có lúc là trách yêu sao lại không ăn sáng,không uống thuốc,...Và có lẽ họ duy trì tình cảm được đến giờ phút này là nhờ vào những tin nhắn "trẻ con" và "tào lao" như thế!

9h30...còn 30 phút nữa...
9h45...còn 15 phút nữa...
9h50...còn 10 phút nữa...
9h55...còn 5 phút nữa...
10h...
10h10...đã hơn 10 phút...
10h15...đã hơn 15 phút...
10h45...đã hơn 45 phút...
11h...đã một tiếng đồng hồ...

"Nào em có hay ngày trôi mãi, tình xa mãi những đêm mong đợi
.Có hay một người, vẫn mong một người tiếc cho những tháng ngày vui.Tình em vẫn đây nào ai biết, nào ai khóc cho ai đêm này.Vẫn mong một người, vẫn thương một người, biết đâu sớm mai lại thấy nhau.Mong chờ, em mong chờ đến bao giờ...." bỗng dưng bên cửa sổ nhà kế bên vang lên giai điệu bài "Có bao giờ" ngay lúc Linh đang chờ Đăng đến.Linh cầm chặt điện thoại trên tay như sợ khi có tin nhắn nó trôi tuột mất hay vụt bay đi xa khỏi Linh.Đồng hồ vẫn tích tắc chạy...thời gian vẫn trôi...

11h54'...
- Anh phải lên trường có chút việc,khi khác anh dẫn em đi em nhé.Đừng giận anh.Thương em nhiều!

- Không sao đâu anh,đi đường chạy xe cẩn thận nha!


Linh vào thay đồ rồi mở laptop check mail và vào blog định viết một cái gì đó.Nhưng Linh không có tâm trí để viết bất cứ thứ gì ,cho dù trước đó cô định viết kể về một ngày tuyệt vời khi bên anh với mọi người.Nhưng...

Linh nghĩ miên man về những điều vô định,hư ảo,huyễn hoặc rồi Linh log out nick Y!M của mình.Đăng nhập Skype để xem Mac có lên hay không?Đó là một người bạn nước ngoài mà Linh đã quen khi dùng lại Skype sau hơn 2 năm không dùng đến.Linh có đến hai nick Skype :một là cái nick của hai năm về trước,hai là cái nick Linh mới tạo khi dùng lại Skype.Lúc mới dùng lại,Linh có rủ Đăng cùng dùng Skype vì Skype chat voice nghe rõ hơn,wc cũng rõ hơn.Thế là một thời gian sau đó,dường như Đăng cũng thích dùng Skype như Linh mặc dù lúc đầu hơi cằn nhằn vì đã có Y!M nói chuyện với nhau dc rồi,cần gì đến Skype nữa cho mắc công.Có lúc Linh dùng pm cho Đăng thì nghe Đăng bảo "Qua Skype đi em!".Từ đó hai đứa hay liên lạc với nhau qua Skype,còn Y!M cả hai đều invi để có thời gian nói chuyện với nhau nhiều hơn.Linh log in nick Skype của hai năm về trước xem có ai nhớ đến mình hay có ai onl không.Đang loay hoay xem list bạn bè thì bỗng có nick lạ pm cho Linh :
-Xin chào,tụi mình làm wen được chứ?
-Ưm...

[Linh vốn ghét cái kiểu làm wen trên yahoo chat hay là người lạ vào nick của mình,vì phải trả lời một lô một lốc những thứ như là:tên gì,nhiêu tuổi,ở đâu,có wc không?...Mà đôi khi có cái tình trạng trả lời không có wc là "bye" ngay nên Linh trả lời cũng không tha thiết lắm.Linh thích có nhiều bạn nhưng không thích làm bạn kiểu này!]

-Bạn tên gì?Bạn ở đâu?
-Cứ gọi tôi như cái nick "Pum" và dĩ nhiên là tôi ở trái đất rồi!
-Bạn nói chuyện vui nhỉ?Ừ thì gọi là Pum,tôi tên Đông cũng có thể gọi nick của tôi và dĩ nhiên tôi cũng ở trái đất.

[Linh thấy cái tên này cũng không đến nỗi thuộc loại Linh ghét,với lại cũng đang buồn chuyện không đi cùng Đăng nên Linh cũng viết ngoa nguýt với Đông]

-Ừm!
-Thế Pum thích gì nhỉ?
-Dường như là thích hết,mà MaHa hỏi Pum điều ấy để làm gì?Có cần thiết để hỏi nó trong lúc này không?
-Có vẻ Pum không vui lòng khi nghe câu hỏi ấy thì phải?Thế nghe một bài nhạc nhé!
-Cũng được!

Linh nhận được bài "Kiss the rain" do Yiruma thể hiện bằng Piano.Hơi ngạc nhiên vì đây cũng là bài mà Linh rất thích,thậm chí là thích nhất trong tất cả những bài mà Linh đã nghe và đã thích.Mà cái tên này cũng thích nhạc không lời ? Mà cái tên này cũng nghe "Kiss the rain" ? Mà cái tên này cũng...? - Linh bắt đầu thắc mắc.

-Thấy sao?
-Cũng được!

Rồi hai người cứ xoay quanh chuyện nhạc không lời,hòa tấu,những bản nhạc nhẹ,trữ tình và êm tai.
...
...
...

***

-Chủ nhật này anh rãnh không?

-Ừ rãnh!Em định rủ anh đi chơi à?

-Ừm định rủ anh đi ăn chả giò ở NEM và xem phim ở Diamond!

-Thế thì 2h chiều bọn mình đi nhé!


Linh làm việc và học tập rất hăng say,tranh thủ làm mọi thứ để chủ nhật có thể đi chơi với Đăng.Từ khi Đăng nhập học,hiếm khi anh có thời gian rãnh để gặp Linh như trước.Vì thế Linh thường mong đến những ngày cuối tuần để gặp Đăng,để cùng nhau ăn những món mà hai đứa thích,xem những phim mà hai đứa mong.Linh bây giờ vẫn hay liên lạc với Đông qua skype và không chỉ bàn quanh chuyện nhạc không lời,nhạc hòa tấu nữa.Mà họ đã nói với nhau khá nhiều đề tài khác.Cũng như hôm nay họ nói với nhau về truyện.

-Mà Pum có hay đọc truyện không đấy?
-Truyện tranh à?
-Ừ cũng có thể nhưng HaMa có ý hỏi truyện chữ!
-Ừm thi thoảng cũng có đọc.
-Thế có đọc cuốn "Một mình trên mạng" không?Hama thích nhất cuốn ấy đấy!
-À có nghe!
[Ơ sao hắn ta cũng thích truyện giống mình nhỉ?Lạ thật]
-Thế Pum thích đọc truyện đương đại hay truyện kinh điển như là "Tam quốc chí","Vang bóng một thời"...
-À thích truyện đương đại hơn.

Rồi hai người xoay quanh những chuyện về truyện của các tác giả như là :Yamada Amy với truyện Đôi mắt ấy vẫn ở trên giường,Haruki Murakami với Người tình Sputnik,Keng với Dị bản, Marc Levy với Nếu em không phải là một giấc mơ
...Và Linh cảm thấy đây là một người có nhiều điểm trùng hợp với mình,thậm chí những truyện mà Linh đã đọc qua thì Đông cũng đã đọc qua nên hai người có thể nói chuyện với nhau về chúng rất hưng phấn và dễ dàng.
...
...
...

***

Tối thứ 7 khi đang nói chuyện với Đông thì Đăng nhắn tin :"Anh xin lỗi,chủ nhật tuần này anh phải đi công chuyện với mẹ.Tuần sau bọn mình đi xem phim em nhé!Đừng giận anh!Yêu em".Linh lại lủi thủi log in Skype và lại gặp Đông,hình như lúc nào Linh buồn thì đều có sự hiện diện của anh ta bên cạnh.Linh bắt đầu cảm thấy đây mới thật sự là một nửa của mình.Mặc dù Linh đã yêu Đăng gần 4 năm trời và họ chưa bao giờ cãi vả,giận hờn gì nhau.Nhưng Linh cần một người hiểu và quan tâm mình hơn và Đông là một người như thế.Đông thích nhạc không lời,thích piano,thích nhạc hòa tấu,nhạc nhẹ;thích đọc truyện chữ hơn comic và manga;thích...hơn...Đó mới là người mà Linh cần.Mặc dù quen Đăng đã lâu nhưng dường như hai đứa có sở thích rất khác:Đăng không thích thể loại nhạc không lời và nhẹ nhàng,lại càng không thích đọc truyện chữ vì hay cho rằng đó là liều thuốc ngủ tốt nhất cho chính mình,không thích những thứ quá lãng mạn...Mà tất cả những gì Đăng không thích thì lại là sở thích của Linh.Nên vì thế họ ít tìm ra sự đồng điệu,những đề tài để có thể cùng nhau thảo luận như Đông và Linh bây giờ.Linh lại tiếp tục nói chuyện với Đông:

-Nếu Pum đang đi mà trời mưa mà không có áo mưa,thì Pum sẽ tránh vào đâu đó,mua áo mưa hay vẫn dầm mưa đi tiếp?
-Dầm mưa đi tiếp.
-Ừ sao giống Maha hén,Maha ghét nhất là mặc áo mưa lại càng không thích trú vào mái hiên nhà người ta một tẹo nào.
-Ừm.

Linh cố tỏ ra thờ ơ và không mấy phần thích thú khi nói chuyện với Đông nhưng càng ngày Linh càng cảm thấy họ có nhiều điểm chung,càng ngày càng cảm thấy chính Đông mới thật sự là người mình cần,càng ngày càng cảm thấy Đông thật thú vị và càng ngày càng muốn biết Đông là người ra sao,như thế nào,diện mạo...Và lí trí mách bảo,thôi thúc Linh đề nghị gặp Đông sau bao nhiêu tháng trời nói chuyện cùng nhau:

-Này!HaMa này hay là Chủ nhật tuần này mình gặp nhau đi.
-Ừm được đấy,cũng định đề nghị Pum chuyện này lâu rồi nhưng sợ Pum không đồng ý.
-Nhưng mà em chưa biết mặt anh. - Linh thay đổi cách xưng hô của mình một cách bất ngờ.
-Điều đó có là gì đâu?Chúng mình hẹn nhau ở quán La Crêperie and Cafe ở Hàn Thuyên lúc 5h nhé!
Anh sẽ mặc áo sơ mi sọc ca rô màu nhạt,cầm một hoa hồng đỏ.
-Em sẽ mặc áo màu xanh ngọc bích và ngồi bàn nơi gần cửa sổ.
-Ok ,cứ như vậy nhé!Nhớ 5h nha cô bé!

Linh bắt đầu nghĩ ngợi về Đông,quen Đăng gần 4 năm nhưng chưa bao giờ Linh nhận được từ Đăng một cành hoa hồng,một món quà,một viên sôcôla vào những dịp như Valentine,8/3,sinh nhật...huống hồ là một buổi hẹn hò.Đông bắt đầu cuốn hút Linh từ cách nói chuyện,tính tình và cả cách thể hiện tình cảm của mình.Linh vội bấm số điện thoại và gọi cho con bạn thân:

-Mày tới nhà tao đi,tao có chuyện nói mày nghe nè.
-Ừ.

Đang loay hoay trước gương thì P.W thảy cái giỏ xuống giường rồi gắt gỏng:
-Tối thui mà còn bảo tao sang làm gì đấy con quỉ.
-Thì chuyện chàng HaMa ấy mà.
-Hôm nay sao?Lại trùng thêm cái sở thích gì nữa à?
-Ngày mai tao có hẹn với anh ấy.Mày xem tao mặc như thế nào thì được,tóc tao nên để sao,mang giày cao hay thấp?
-Cái gì?Gặp nhau ấy à?
-Ừ thì gặp nhau,mày làm gì mà phản ứng dữ thế?
-Mày thay đổi nhanh quá,tao nhận không ra.
-Tao thay đổi gì đâu,vẫn như trước mà.
-Trước kia mày chúa ghét cái chuyện quen nhau thông qua chat chit nhăng nhít rồi lại cắm đầu vào anh chàng HaMa gì ấy là đã lạ rồi,hôm nay lại còn gặp nhau nữa không phải thay đổi là gì?Mà mày đi với anh Đăng tao có thấy mày cần tao trợ giúp ăn diện gì đâu.Đằng này cái tên quen nhau trên mạng mà mày quan trọng thế?
-Thì dù sao tao cũng không muốn mình luộm thuộm,lếch thếch trong lần đầu gặp nhau.-Linh nói như biện hộ cho tình cảm đã nhen nhúm trong mình.
-Thế thì thôi,mày mặc gì cũng đẹp cả.Tao về!

Linh mải mê chọn quần áo,giày dép cho buổi hẹn ngày mai mà quên để ý đến thái độ giận dữ của đứa bạn thân.

***

Linh đến chỗ hẹn lúc 3h,tức là sớm 2h đồng hồ.Vẫn thói quen cũ,gọi một ly cà phê không đường cho mình.Linh hồi hộp không biết Đông là người như thế nào,ra sao nên không thể ngồi ở nhà chờ đến gần giờ hẹn mới tới.Linh hay thích ngồi ở vị trí gần cửa sổ,vì nơi ấy có thể quan sát được mọi thứ ở bên ngoài.Ngồi ở đây Linh bắt đầu nhớ đến Đăng,nhớ đến lúc hai đứa đèo nhau từ Lê Duẩn sang Nam Kỳ,nhớ hai đứa hay ngồi ăn kem ở Goody bên đường Hai Bà Trưng rồi leo lên tầng 13 của Diamond xem phim,nhớ Đăng những lúc chở Linh đi vòng vòng Sài Gòn đón gió,đón nắng và có cả lúc phơi sương,nhớ những lúc Đăng dặn dò Linh nhớ uống thuốc khi Linh bệnh,nhớ những lúc bảo Linh phải đi ngủ sớm không được onl khuya,...Bỗng dưng Linh nhớ đến Đăng và tất cả những gì mà hai đứa đã có.Linh thấy mình có lỗi với Đăng khi ngồi tại nơi này,đáng lẽ chút nữa đây người đối diện phải là Đăng chứ không phải là Đông,đáng lẽ chút nữa đây người đối diện sẽ gọi cho thêm đường vì uống cà phê không đường thì rất đắng,hoặc là sẽ gọi cho một tách cà phê sữa và Đăng sẽ đổi tách cà phê không đường với Linh.Ngoài đường,trời đang mưa,Linh thấy những người mặc áo mưa chạy lướt qua,Linh nhớ đến Đăng.Đăng hay mặc áo mưa khi trời còn mưa lấm tấm chứ không như Đông đã từng nói "Chỉ thích dầm mưa".Linh nghĩ :"Không biết anh ấy đi công chuyện có nhớ mang áo mưa không?Có chạy xe cẩn thận không?Về nhà có thay đồ liền và lau khô tóc như Linh hay dặn không?

4h30...còn 30 phút nữa...
4h45...còn 15 phút nữa...
4h50...còn 10 phút nữa...
4h55...còn 5 phút nữa...

...Ngoài trời vẫn đang mưa...từng giọt rơi rơi...Linh nhớ đến lúc hai đứa mặc áo mưa và Linh ngồi ôm Đăng từ phía sau,dựa vào cái lưng êm êm và ấm áp.Chỉ có mưa mới có thể giúp Linh ôm được Đăng thoải mái mà không cảm thấy ngại vì đã có cái áo mưa che khuất.Và rồi Linh nhận ra mình thích mặc áo mưa và ngồi sau một tấm lưng to hơn là dầm mưa ướt áo và cầm một nhành hoa hồng.5h...Linh nép mình bên mái hiên và từ từ bước về phía Diamond để xem lại cái poster phim mà Linh rủ Đăng xem.Ngoài trời vẫn đang mưa...

5h...khi Linh mới bước ra bên mái hiên thì Đăng cầm một nhành hoa hồng vừa bước đến cánh cửa quán cà phê,nhìn về cái cửa sổ mà hai người hẹn thì chỉ thấy tách cà phê và kế bên là một dĩa đựng những gói đường.Ngoài trời vẫn đang mưa và Đăng thì không hề bị ướt...


text_message_by_marekmarga by Marek Marga.









-‘๑’- Chờ cơn mưa -‘๑’-

Từng giọt nhẹ rơi tí tách lướt trên cành lá

Từng giọt chạy quanh âu yếm thân cây nhẹ nhàng

Đến bên cây, thật dịu dàng.

Thật nồng nàn mưa cho tiếng yêu cây đậm sâu

Và khẽ khàng mưa hứa mãi bên cây dài lâu

Trái tim ta, thuộc về nhau.

Nhưng rồi 1 ngày mưa không ghé qua

Lá hoa dường như khô héo

Cây mong chờ mưa

Cây mới nhận ra là cây rất nhớ mưa.



Nhờ giớ với mây tìm mưa giúp cây và nhắn

Cuộc sống thiếu mưa làm cây khô héo.

Nhờ gió hãy mang mưa trở về

Nhờ mây nhắn với mưa đôi lời

Rằng cây đang mong mưa ngày đêm.

Chỉ nhắn với a rằng em nhớ anh vậy thôi

Cuộc sống thiếu anh dường như vô nghĩa

.Nhờ mưa nhắn với em đôi lời

Nhờ giớ hãy mang em trở về

Về bên anh cho thôi quạnh hiu

Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2008

Song song...






Em nhìn anh ở bên cô ấy
Song song em
Em nhìn nghiêng,bóng nắng đổ dài,trưa hè thẳng đứng.
Ngày xám qua mau,
Em đứng lại giữa đôi dòng nghiệt ngã...













Em thấy anh ở bên cô ấy
Em thấy em
Cái siết tay thật chặt
Nụ hôn nồng.
Em nhắm mắt buông mình vào nỗi nhớ
Những kí ức giờ đây vô nghĩa
Em thấy đau...








Anh ở bên cô ấy
Em chơi vơi
Đôi tay chới với
Em muốn níu anh lại
Không thể níu anh lại...
Mây trời chuyển mình khó nhọc
Em ướt đẫm nắng hè...

Đôi tay chờ...




[...]*

[...]* :những điều đó có thật?

Đôi tay ơi,bây giờ nhớ lắm!
Đôi tay ơi,bây giờ cần lắm!
Đôi tay ơi,bây giờ muốn có!
Đôi tay ơi,học đàn lẹ về còn đàn đôi tay nhỏ nghe nhé!
Đôi tay nhỏ học hát lẹ để hát cho đôi tay to đàn nhé.Ưm ưm bài gì nhỉ?À à nhớ rồi bài "Cháu lên ba"
♥ ♥ ♥
Playing guitar by evilmutent.
Sài Gòn chưa xa đã nhớ
Đường vui đôi chân sớm trưa
Tình yêu chưa xa đã nhớ
Lời yêu tan trong tiếng mưa
Đường êm quen tên vẫn nhớ
Hẹn mãi như chưa bao giờ
Hẹn nhau thêm nơi phố lớn
Để nghe tim nhau náo động
Sài Gòn mưa trưa. nắng sớm
Tìm cho ra ngôi quán êm
Hẹn nhau ngôi xanh như lá
Hẹn nhau trong nắng mượt mà
Phố của em. của anh
Những bàn tay còn xanh
Ấp vào nhau tìm thêm phút nồng ấm hơi quen
Phố của nhau và em
Giữ tình yêu thật xanh
Giữ tình em thật hiền tháng ngày vẫn trôi yên.

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2008

Bình an

...Rất bình an

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2008

Nơi bình yên...




It's my house by you.

Thương con đường ngỡ ngàng in dấu chân
Thương ngôi nhà phượng hoàng bay trước sân
Và thương tóc xõa bờ vai,
thương ai thao thức đêm dài
nỗi nhớ day dứt tâm hồn,
một mình đứng ngóng chờ ai?

Cửa sổ by you.

Nếu thời gian có quay trở lại.
Ngày em gặp anh, ngày cơn gió bồi hồi.
Em sẽ vẫn bước về phía ấy
Phía tầm rèm hoa khung cửa sổ nắng nơi anh ngồi
Gọi em "người xinh đẹp ơi"!
Xin hãy gọi em, như xưa anh đã gọi.

352430347_e61ad30edb by you.

"Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi..."

352430333_fb0522c786 by you.

Anh giờ đâu (Anh giờ đâu)
Vùng trời lứa đôi không vui cười.
Trong ngày mai (Trong ngày mai)...
Màu hoa tím xưa bâng khuâng chờ ai đợi ai.
Vai kề vai những tháng ngày...
Nay đã xa... nhớ thương tình ta

360073389_a080403cde by you.

Giờ anh đã, như là rêu đá, trốn trong hình hài em hằng thương nhớ.
Niềm hạnh phúc, đã theo vào giấc mộng.
Để được sống với kỷ niệm xưa,
Để còn có ...anh của ngày mưa, một mùa vui đã rất xưa.



Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2008

Cuộc sống không ở đây




Anh vẫn thường bảo với cô qua YIM rằng anh chỉ yêu cô "chập chờn", nghĩa là lúc có, lúc không. Chẳng những cô không tự ái mà còn send cho anh một cái emoticon cười toe toét: " Lúc nào có, lúc nào không?" Anh không trả lời trực tiếp câu hỏi mà chuyển sang hướng khác: "Mà lúc không nhiều hơn lúc có".

Anh ghét nhất ở cô là mái tóc ngắn cũn cỡn, nhìn qua webcam chả nữ tính chút nào. Tính tình thì dở dở ương ương, nửa trẻ con, nửa người lớn. Nhưng điều mà anh bực bội nhất là cô thường xuyên dùng emotion , trông không đứng đắn tí nào. Con gái gì mà cười bò lăn bò càng thế kia, còn gì là dịu dàng nữ tính.

Nói chung là chưa bao giờ anh khen cô lấy một câu. Dường như đó là một việc khó khăn còn hơn là ... hái sao trời. Sau mỗi lần chat với cô, anh thường xem lại Message Archive, lắc đầu rồi lẩm nhẩm: "Trẻ con. Nhảm nhí".




Nói vậy thôi chứ cô biết anh thích cô. Không thích sao được khi mà tối nào cũng vào YIM buzz cô liên lục. Hôm nào cô không online, thế nào cô cũng nhận được một đống message offline của anh. Không thích cô sao được khi mà thỉnh thoảng anh gọi điện thoại cho cô, hát cho cô nghe bài hát mà cô yêu thích:

"Well don't you ever feel sad
Lean on me when times are bad
When the day comes and you're in doubt,
In a river of trouble and about to drown."

Sau hàng loạt những đêm trăn trở, cô quyết định thay đổi hình tượng. Cô đi mua một bộ tóc giả dài óng ả. Mỗi lần bật webcam cho anh xem, cô lại đội bộ tóc giả ấy vào. Khi chat, cô cố gắng dịu dàng và điệu đàng hơn, hạn chế nhe răng trong nhiều tình huống. Cô lên danh sách hàng loạt những thứ cần thay đổi và tiến hành tiêu diệt từng cái một. Cũng hơi khó cho cô, nhưng miễn anh vui là cô cảm thấy hạnh phúc.

Mặc cho cô cố gắng thay đổi, anh vẫn không nhận ra. Cô luôn tự động viên mình, dù nhiều lúc cô thấy nản lòng với những câu nói đại loại như:

"I've looked all around me
And my baby, she can't be found.
I've looked all around me, people,
And my baby, she can't be found.
You know if I don't find my baby,
People, I'm going down to the golden ground"

Nhưng cô rất dễ chịu và không biết đỏng đảnh. Cô chẳng hề giận hờn, chẳng hề bất thình lình log out, vẫn cứ xuề xòa cười thản nhiên trước những lời chê bai, châm chọc của anh.

Biết tính cô nên anh không hề sợ mất cô bao giờ, mặc dù cô được bao nhiêu gã trai xung quanh mon men tán tỉnh,bao nhiêu gã trên friendlyforum hẹn hò offline các kiểu. Anh thường trễ hẹn chat với cô cả tiếng đồng hồ, thường không buồn trả lời mật thư của cô. Thì đã sao? Anh cũng có thể bỏ cô online một mình, để đi bù khú với bạn bè vào những tối thứ 7. Nhằm nhò gì!

Thậm chí, anh còn thường xuyên khen ngợi các cô gái khác. Nào là Phương Dung xinh đẹp, cao 1m70, có nốt ruồi, nào là Panda dịu dàng và nữ tính, v.v... Cô quen với những chuyện như vậy nên chẳng thèm giận hờn cho mệt xác. Online mà! Cuối cùng, anh cũng "túm lại" được một câu: "Em là cyberlover thoải mái nhất internet".

Nhiều người trên friendly bảo cô khờ quá đi mất. Họ còn rỉ tai cô rằng anh vẫn đang đong vài cô gái khác ở forum. Cô cũng chỉ cười. Tình yêu ảo mà, giận hờn làm gì, mệt mỏi lắm. Với lại, hời hợt như cô nào biết giận ai. Mà thỉnh thoảng, cô cũng giận hờn anh đấy thôi. Cô ignore anh dăm bận, nhưng cũng chỉ được một, hai ngày là hết.

Cô là thế.

Và cũng chính vì vậy, dù có nhiều lúc anh invisible với cô để chat với các cô gái khác, hai người vẫn vui vẻ chat chit với nhau gần 6 tháng. Nếu như cô không hời hợt thế, biết đâu hai người cạch mặt nhau từ đời tám hoánh nào rồi cũng nên.

Chủ Nhật mà anh không online. Đến tối mịt mới thấy anh ló mặt vào friendly, mật thư bảo rằng từ mai anh có việc bận, anh sẽ không online để chat trong 2 tuần. Anh sẽ uninstall Yahoo Messenger, nhưng vẫn vào friendly để đọc mật thư. Dù cũng hơi buồn buồn, nhưng cô lại thấy thương anh nhiều hơn. Chắc là công việc của anh bận lắm, nên anh mới kiên quyết remove YIM như thế.

Sáng sớm hôm sau, 6 giờ sáng, cô đã chui tọt vào internet.

- Anh ơi, remove YIM chưa?

Cô hỏi hú họa thế thôi. Không ngờ anh reply:

- Chưa
- Anh này, anh hết đau cơ chưa? Nhớ thoa Deep Heat thường xuyên nhé. Làm việc nhớ đừng thức khuya quá nhé. À, anh ơi, thỉnh thoảng mail cho em nhé....
- Dặn gì mà dặn lắm thế?
- Hì hì, thì nói bù cho 2 tuần mà
- Thôi nhé, anh uninstall thật đây

Những ngày không có anh online thật dài. Rảnh rỗi, cô vào friendly đọc lại những bài viết của anh cho đỡ nhớ. Cô mày mò tự design những e-card thật độc đáo để tặng anh. Cô nghĩ rằng anh làm việc mệt nhọc, nhận được e-card của cô chắc anh vui lắm.

Rồi cô cặm cụi viết mật thư cho anh. Cô phát hiện ra mật thư thực ra lại thú vị hơn chat nhiều. Mỗi lần refresh, nhìn thấy "Mật thư (1 mới)", cảm giác bay bổng và lãng mạn kì lạ không tả được. Mật thư lại chậm hơn chat, và cô có cảm giác nôn nao, bồn chồn chờ thư. Lãng mạn phết.

Cô gửi cho anh 10 msg, thì anh mới reply 1.

"Anh bận lắm, lâu lâu mới có thời gian rảnh rỗi, tranh thủ viết vài dòng cho em".

"Anh này, friendly đang có chiến tranh đấy. cuộc chiến tranh giành quyền lực của microsoftvn".

"Ý, anh biết rồi. Anh có viết mấy bài trong đấy, em thấy thế nào?".

"Vậy mà bảo anh không có thời gian?".

"Thì anh rảnh lúc nào anh vào lúc ấy. Mà sao em thắc mắc lắm thế?".

Một hôm, cô phát hiện ra toàn bộ Outbox chứa msg mà cô gửi cho anh biến mất. Cô hốt hoảng hỏi anh. Anh thản nhiên: "Anh xóa đấy. lão đại không cho save Outbox, nên khi anh xóa Inbox của anh, thì Outbox của em cũng mất".

Đầu cô nóng bừng. Một cảm giác tức tức nơi lồng ngực. Những "tác phẩm vĩ đại" của cô, những e-card mà cô cố công mày mò tạo ra. Cô muốn khóc quá đi mất. Nhưng mà khóc thì dở hơi quá. Online mà! Vả lại, anh nói cũng có lý: " Em biết là anh có đọc là được rồi. Msg của em nhiều quá, đằng nào chả phải xóa".

Còn một tuần nữa anh mới xong việc, và mới install YIM lại. Cô mong từng ngày để lại được chat với anh. Hằng ngày, cô vẫn PM cho anh, ríu rít kể anh nghe đủ những chuyện trên trời dưới đất.

Buổi tối, trời mưa tầm tã. Buồn buồn, cô lang thang vào internet. Vắng anh, internet đối với cô dường như không cần thiết. Nhìn cái nick của anh mờ mờ, cô nhớ anh kinh khủng. Một invitation mời cô vào conference. Cô hờ hững click "Accept". Bỗng nhiên, cô giật bắn mình. Cái nick quen thuộc của anh đang nằm chễm chệ trong đó.

Anh đang thao thao bất tuyệt, thấy cô log in vào, anh im bặt. Cô lặng lẽ quit conference. Anh gửi cho cô msg: "Cô bé của anh đã biết giận hờn rồi sao?". Cô lẳng lặng sign off.

Một tuần trôi qua, cô không online. Anh nhắn ICQ rồi điện thoại cho cô tới tấp. Cô reject cả. Đến ngày thứ 7, chịu hết nổi, cô lại lọ mọ vào internet. Ngay lập tức, anh gửi cho cô một msg: "Nghe anh giải thích được không?". Cô vẫn cười rất tươi qua webcam: "Không cần phải giải thích đâu anh ạ. Chẳng qua cũng chỉ là một cái username và một cái password. Cuộc sống không ở đây".

Và cô sign off.

Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2008

Tèn tén ten




Vậy là sắp xong ngày thứ 7 rồi...mai là Chủ nhật.

Thứ 7 nào cũng như thứ 7 nào - 2 tuần trở lại đây là nó y hệt nhau.Không chừng tới ngày mai -cái chủ nhật nào cũng như cái chủ nhật nào - 2 tuần trở lại đây.Không chừng ngày mai lọ dọ viết cái mail xong rồi lọ dọ chui vào xóa.Thiệt khùng không biết đường mà đỡ.

Mấy ngày cuối tuần của tuần rồi đã tồi tệ lắm rồi.Tình hình tương lai là mấy ngày cuối tuần này cũng không khác gì cho lắm (về một vấn đề ảnh hưởng tới toàn bộ hệ thống những vấn đề khác).Mấy ngày đầu tuần thì ôi thôi mong tới những ngày cuối tuần (mặc dù đối với đứa ở nhà và chẳng học,chẳng làm gì thì ngày nào nó cũng như nhau bất kể 2-3-4 hay 6-7-CN;ngày nào cũng là ngày nghỉ).

Chiều nay lại đạp chiếc xe cà tàng - sắp bán sắt vụn đi học Anh Văn.Giờ ngồi lật lại bài vở thì ôi thôi - đang ở bài cuối.Thế là chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đi học để mà còn cảm nhận được việc đi học là khổ thế nào thì cho tới hôm nay cũng đã "luộc" xong cuốn International Express.Rồi sắp tới đây - không chừng ngày thứ 3 thôi mình lại ôm một cuốn gì gì đấy to đùng đại loại thế để dồn vào đầu cái ngôn ngữ gọi là quốc tế đấy.Mà học mãi cũng ngu,học mãi cũng chẳng nói được,học mãi cũng chẳng nghe được,học mãi cũng chẳng viết được ngoài 2 câu "What's your name?" và "Goodbye".Mà mỗi khi vào lớp còn phải nghe giọng 2 ông bà nào đấy đọc như "tốc độ ánh sáng",hễ đọc nguyên đoạn văn ngắn thì mình nghe được chữ chót của đoạn và chữ đầu;đoạn dài thì mình nghe dc vài từ trong đó.Túm lại là mạnh ông ông nói,mạnh bà bà nói,mạnh mình nghe thì nghe nhưng không hiểu.Thiệt tình coi mấy cái phim nước ngoài nghe mấy người diễn viên nói chuyện mình còn hiểu chừng 7/10,nghe được chừng 6/10 chứ hai ông bà trong cái CD của cô thì hiểu và nghe bằng nhau là 0.1/10.Mấy hôm trước đi chơi nên nghỉ mất 4 buổi,nay mai lại làm bài kiểm tra.Làm thì làm ,sợ ai!Nhưng mà qua hay không lại là chuyện khác.Thiệt giờ phút này muốn bùng lắm rồi.Lớp thì có thêm nhiều người mới im ru bà rù.Cô hỏi gì cũng I can't ,cứ thu mình trong vỏ ốc chả động đậy gì làm phát ngấy lên.Nói nói cho dzui,có gì cô sửa cho.Hỏng nói mai mốt đọc sai,viết hỏng được,rồi tà la thứ ra.Có phải khổ hơn không?Trong lớp này đứa nào cũng như đứa nào,đâu có thần đồng đâu mà sợ,mà ngại.Ôi mệt!

Ông Út mới gọi rủ đi ăn nhà hàng,Ba thì chắc dzọt rồi,giờ đang nằm chờ xe lên đón.Mình thì chán ngấy đồ ăn rồi nên đương nhiên là phải đến lớp thôi.Ở nhà mang tâm trạng chờ đợi lại mệt thêm,bực thêm.Con Út đi về mẹ lúc chiều,về đấy thì chắc ăn ngon,mặc ngon,cung phụng,chiều chuộng rồi.Mai nghe đâu được Mom dắt đi mua sắm quần áo mới,cột tóc,kẹp mái,hoa hòe,giày dép gì gì đấy...
Mở nhạc maximum nên chuông điện thoại reo liên hồi (mặc dù chuông đt nhà rất khủng bố) nhưng cũng như không khi đeo phone và mở nhạc max.Mà vừa nghe nhạc,vừa gõ entry được,tức là nghe mà cũng như không.(Thường là nghe nhạc to quá bị chi phối,viết một lúc lại gõ theo lời ca từ).

Đi đọc blog sáng giờ,nhiều cái cũng vui,nhiều cái đọc xong cũng bực (bởi dzậy cái entry "hỏng ưa" mới được xuất bản).Giờ muốn nói tùm lum chiện ra nhưng hỏng biết nói với ai.Vì chuyện nào cũng như chuyện nào,cái người duy nhất có thể nghe được chuyện của mình thì biến mất mấy ngày sau khi mess cho mình cái offline gọi à ơi,í ới và câu "nói chuyện chút dc không".Biết chắc cũng đang có chuyện gì xảy ra nên mới í ới gọi mình đến thế!Hỏng có nên tự gặm một mình!

Sáng ngủ tới 9h,trưa ngủ từ 1h-2h30.Từ sáng đến giờ chưa có hột cơm nào trong bụng cũng không có cái cóc gì trong bụng ngoài ly nước cam.Không cảm thấy đói?Bực quá nó no luôn hay sao đó.Thiệt tình (bây giờ mà không phản ứng sau này mà đau bao tử ,tao chửi tới bố cái dạ dày) haha thấy em gian hồ không?

Điện thoại còn 20k,tình hình là sắp quăng cái sim này rồi,trở về với 133331 thân yêu của em đấy.Lại tốn tiền nhắn tin thông báo.Haizzzzzzzzz cũng tại mẹ chứ ai,cho cái sim này làm chi giờ phải đổi lại.

Mấy nay cũng "chứng" lắm.Về hồi tối 16 nhưng chưa khui đồ ra.Ba thì hối vì đồ gửi nhiều.Sang cũng gửi,về cũng gửi.Làm cập rập,líu ríu quên nhiều thứ của mình nên tức để đó luôn.Hôm nay sẵn bực + không có gì làm nên lôi ra phân phát.Chán không gì bằng.Vừa khui vừa nhớ tới bỏ quên cái máy chụp hình ở bển.Trong khi nó là thứ mình cần nhất.Rồi thấy cái laptop gửi cho anh Tư mà hỏng hiểu sao ở bển ng` ta hay xài laptop và comp trái táo thế hok biết?Ổng đi tuốt Cao Bằng - Lạng Sơn cầu cả tháng nữa mới về tới.Coi như cái laptop này mượn xài đỡ,đem xài lấy le chống với mấy đứa có laptop...mà cứ rêu rao ta đây có này,có nọ chơi.Thiệt!Có thì thích,thích thì nói với bạn bè thân.Ghét raooooo như mấy bà mua ve chai.Nói rõ là tui mượn xài chứ hok có phải của em.Em là em xài cái comp pentium 3 thôi.Nó chạy thì không ai bằng,cứ như bà cụ 100 tuổi đúng,chạy vì mừng còn sống dc tới 100 tuổi với lại sắp hết đát vẫn có đứa chịu-gắn-bó.Tổng cộng là ôm đồm dc gần 80kg.Thiệt tham không chịu nổi,hên là nó không phạt,chứ phạt thì ôi thôi hỏng có tiền đâu mà nộp.

Tới chuyện phim ảnh.Ở nhà có 15DVD phim.Coi được 1 DVD chặt tay,chặt chân khứa khứa gì đấy.Mặc dù coi buổi trưa nhưng mồ hôi cũng dễ bị đổ lắm à nha (do nóng chứ cũng không có gì hehe).Phim kinh dị - thấy hình cũng hơi ghê ghê chứ chẳng có khỉ gió gì.Chậc để coi phim hài,ngồi cười cho nó đã.

Tới chuyện quần áo.Hôm bữa bị con kia nó mượn đồ cũng raoo trên entry rồi,hnay nó mới bò xuống trả.Quần trắng thì như quần kem ,nói đúng hơn là quần chó đốm.Áo thì cũng có tình trạng tương tự đã vậy quăng cho mình một câu "Đồ có nhiêu tiền đâu mà đòi hoài".Mình có đòi lần nào mình chết à!Coi như thí rồi.Cũng hết bực luôn giờ nó làm mình điên lên.
-Đó tao trả rồi đó nha đừng có đòi tao nữa.
-Haha đồ không có nhiêu tiền thật vậy có người mượn rồi dím luôn tới giờ mới thấy mặt mũi.Cũng đâu có bao lâu chừng 1 tháng chứ gì hen.
(Tưởng nó im luôn rồi chứ)
-Tại tao không đem đồ mày nên tao mượn đỡ chứ gì dữ vậy?Nhà tao đồ thiếu cha gì!
(Hứ còn cái giọng chảnh chó dzí tớ)
-À biết đồ nhà chị nhiều rồi,nhiều đến nỗi đi biểu diễn văn nghệ ca múa gì không rõ xuống nhà tui mượn 4 bộ cho chị với 3 con bạn.Rồi cũng chưa trả mà chị,nói em mới nhớ.Hèn chi đồ chị đâu có thiếu.
-Thì tao quên,mai tao trả.
-Chị nói thì chị nhớ dùm em nhen,mai trả dùm em,lúc này nhà thiếu nùi dẻ quá,lấy về lau nhà cho nó sạch.(mượn hơn 1 năm rồi)
-Còn mấy bộ đồ này chị thích thì lấy mà về dùng,em thì em chẳng cần nữa.Quần áo khi đi thì chưa mặc một lần,khi về tròm trèm nùi lau.Đấy ,em để đấy chị không mang về thì đồ chị sẽ "thiếu cha" đó.Đồ em thì ít nhưng em mặc đồ rách,đồ lủng gì thì gì nó cũng của em.
-Đ mẹ mày,trả cho là mừng rồi còn nói này nói nọ.
-Có ăn học thì nói cho đàng hoàng,kẻo chúng nó cười cho đấy.Nói cái ngôn ngữ gì mà em đây chẳng hiểu.Nếu không có gì thì chị về dùm cho.Kẻo ồn ào Ba em thức mất thì lớn chuyện,nhục mặt lắm chị !

[Mượn đồ mình mà cứ như mình đi mượn đồ nó không bằng.Tao chưa chửi là may rùi nhé,nói thế mà chưa nhục mặt ra còn vênh váo Đ này Đ nọ]

Sao trên đời có nhiều người để cái lòng "tự trọng" của mình ở mông thế nhỉ?
Chậc!Rõ khổ!

Thôi chuẩn bị đi học,dzô nghe xí xô xí xào chơi.Ở nhà lát kiếm chuyện mắc công rùm beng.

Trong 3 đứa ở hình đố ai biết em là đứa nào =))

Hỏng ưa

Ôi dào đi vòng vòng blog mới nhớ tới chuyện mà mình hỏng ưa,sẵn ở không viết ra đây để tiện bề theo dõi.Cứ coi như đây là nơi "Hướng dẫn sử dụng trước khi dùng".Cũng chẳng phải chảnh chó,chảnh mèo gì đâu;chỉ đơn giản là hỏng thích nói nhiều,nói hoài,nói mãi về cái điệp khúc cây Nấm.Còn mà ai thấy hỏng ưa,hỏng thích,hỏng có thiện cảm thì cứ việc bước đến nhà em như thế nào thì làm ơn bước ra như thế ấy.Vâng xin cảm ơn đã theo dõi đến đây!
Cái chuyện thứ nhất.
Blog là một nơi muốn viết gì viết (ngoại trừ mấy thứ yahoo không cho viết thôi),là một nơi để bày tỏ vui,buồn,cảm xúc; là nơi để chia sẻ hình ảnh,nhạc,thơ,văn...Dĩ nhiên trong hàng ngàn,hàng vạn cái blog như thế mình đâu thể hợp với tất cả.Cũng thích blog này,không thích blog kia.Mà biết đâu cái mình không thích thì người khác lại thích.Đó cũng là chuyện dĩ nhiên thôi.Bởi vậy,nếu tình cờ ghé qua hay biết được cái blog nào mà mình thấy "chướng tai,gai mắt" thì cách tốt nhất là nên bước ra một cách im lặng hơn là dùng những từ ngữ mà mình đã học được ra mà xỏ xiên người khác.Blog em thì viết lung tung xà bần,điên điên dở dở nên nếu không thích thì cứ việc sang blog khác xem.Thiếu gì blog hay ho mà hỏng chừng mình còn chưa biết hết.Vì thế đừng có đứng trên danh nghĩa ta đây là người "học cao,hiểu rộng" rồi bắt em phải như thế này,thế nọ.Ở đây góp ý thì tiếp thu,xỏ xiên thì ...đi lấy chổi!Chỉ thế thôi!
Cái chuyện thứ hai.
Em thì em chả thích viết theo kiểu không dấu và biến tấu như là :"Hum naj moak' mua ch0 caj' cap. tep' lep. f0` rau" hay là dùng mấy cái kí tự như là "
aj bAm' dUoc. tO tHuong? 100k tjen` mAt. naz` ^" em thì trích dẫn thế thôi chứ không có ý đem cái tên này ra bàn tán nha (tại em không biết viết kiểu đấy).Còn cái kiểu nhấn Alt +...để ra kí tự ấy.Viết kiểu đấy còn bạo hơn.Nhìn cứ như nùi bùi nhùi rửa chén.Cho dù là viết cho vui như là "mèn ui","Dzui quá" hay in ít thì nó còn gọi là dzui chớ làm 1 lèo em đọc muốn lòi phèo vẫn không hiểu được thì làm sao mà em eccept cho được.Khổ quá có khi đọc cái tên blog còn không ra thì làm sao đọc dc entry mà add T_T
Cái chuyện thứ ba.
Đừng có mà vớ phải em là xin cái tes T_T.Ôi dzời ơi,mới quen mới biết em biết tes là tes thế nào cho anh,chị đây?Nếu có đi chăng nữa nó cũng thật là sáo rỗng,giả dối.Mà ai lại thích như thế bao giờ nhỉ?Hãy để người ta tự nguyện mới đáng quí chứ!
Cái chuyện thứ tư.
Vào blog em mà quick cmt kiểu mời gọi mua hàng gì gì đấy là em không ưa,quảng cáo cũng rứa,hay còn bạo hơn là "Tớ thấy hình bạn trên diễn đàn.....vào xem nhé" là em hỏng ưa nha.Mà em để chế độ Friends thì nhiều khi có ng` mún quick lại hỏng được.Mà để chế độ public thì không sao tránh khỏi cái dzụ này.Ở không quá đi mất!

Đấy em thì em nhớ nhiêu đấy em viết nhiêu đấy.Entry này em chẳng thích chường vào blog của em...nên em có thể thanh lý nó bất cứ lúc nào.
Nãy giờ viết toàn chuyện ruồi bâu,kiến đậu nên giờ đọc cái entry này cho dzui nhà,dzui cửa dùm em cái.Đang dzui mờ vớ phải toàn chuyện vớ vỉn.


Thứ Năm, 18 tháng 9, 2008

Ngày mưa không anh




Ngày mưa không anh
Chiếc ô xanh nép mình sau tán lá
Em đứng yên nhìn dòng người qua lại
Tìm anh.

Ngày mưa không anh
Phố cũng khóc
Nước loang loáng trên mặt đường vàng ánh đèn cao áp
Soi rõ bước chân em
Một mình.

Ngày mưa không anh
Lá chao nghiêng đan thành nỗi nhớ
Chân người qua lạo xạo
Vỡ vụn mất rồi,
nỗi nhớ không tên...

Ngày mưa không anh
Vòng bánh xe quay đều mải miết
Em đi tìm một điều hư ảo
Lang thang như ngọn gió thất tình.

Ngày mưa không anh
Lời chia tay hóa thành nước mắt
"Anh không có lỗi !", ừ, anh không có lỗi
Chỉ tại em không thể yêu bằng nửa trái tim mình.

Vẫn biết tình yêu rồi sẽ qua như cơn mưa cuối hạ
Nắng sẽ lại ửng hồng, em sẽ lại xinh tươi
Nhưng chiều nay mưa về, mình em bước...
Chợt nghe buốt nỗi đau không rõ hình hài...

Giá mà có anh...

Mỹ Tho 18.9.2008

P/S: Cám ơn anh Linn chỉnh cái hình dùm Nấm nhé :X

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2008

Còn ngày dài còn tình đầy!




Sau ngày thứ sáu...
Sau ngày thứ bảy...
Sau ngày chủ nhật...

Thích cái tấm hình đôi môi và mái tóc hất sang ngang này từ lần đầu nhìn thấy nó.Nhưng chưa có dịp dùng, nhìn thấy nó cảm giác chút gì đó tâm trạng.Mà hình như tâm trạng thật - thấy ai cũng bảo thế!

Bắt đầu từ hôm qua - có những cuộc nói chuyện đêm khuya với các anh chị blogger - chỉ đơn giản là quick cmt qua lại.Nếu như có ai đó chưa hiểu lại "phun" ra một câu hơi khó nghe như là "ôi dào một kiểu câu page view và quick cmt thôi".Rồi mình cũng nhoẻn miệng cười...nhẹ nhàng!

Mình chưa bao giờ thức khuya để trò chuyện và đi đọc blog như thế.Cảm giác thật khó tả - có thể cảm nhiều hơn, hiểu nhiều hơn trong cái không gian tĩnh mịch và im lặng ấy.Mặc dù - nơi này không là đêm!

Và mình đã rất vui - kiểu vui của con nít được nhận quà.Niềm vui được các anh chị blogger đồng ý chấp nhận làm bạn trong vô số hàng ngàn...hàng vạn blogger như thế.Nó xoa dịu từng tế bào trong cơ thể...nguôi ngoai.Cảm ơn nhé...
Peony®

| Bị ấn tượng rất mạnh bởi cái theme dịu dàng,thanh thoát.Thú thật,mình chưa bao giờ yêu mến một cái theme nào đó đến như vậy.Có lẽ ấn tượng mạnh nhất từ blog này là bộ mặt, còn phần nội dung thì chưa xem được kĩ càng.Nhưng tin là mình sẽ rất thích |

Mây

|Tình cờ qua blog | Mưa là Kyd |™ thì thấy chị Mây và hình như có cả Gió.Mình bị lôi cuốn từ những gì dịu dàng,ngọt,êm và nơi này dường như có chứa tất cả.À là Mây mà!Em thích cái ava của chị bên cây đàn lắm.Nếu có dịp hãy để nó lên một lần nữa chị nhé! |


Çд` Ид

| Cũng do đi loanh quanh rồi dừng chân ghé lại.Nói chuyện qua lại thấy bạn cũng vui,có chút gì đó hiền sau nụ cười mim mỉm kia.Mong là có dịp một lần cùng nhau ngồi nghe sóng biển với những giai điệu ngọt ngào và trong trẻo phát ra từ máy nghe nhạc của Na và chút gì đó đồng điệu từ 2 trái tim bé nhỏ của bọn mình |

monsterheo

| Hì thấy ai đó có cái tên blog nghe vui.Với lời quick cmt nghe cũng rộn ràng "Đầu tuần vui vẻ thì cuối tuần suôn sẻ".Vâng có lẽ như thế thật.Mong |

| Mưa là Kyd |™

|Đặt cậu ở đây - nơi này,mặc dù cậu không phải tớ mới quen ngày hôm qua - hôm kia.Nhưng tớ vẫn muốn nói một ít về cậu như là cái entry "Vụn" cậu bảo " số 7 là Mưa".Chẳng hiểu sao tớ quen cậu cũng rất tình cờ từ một bài viết trên 360themes.Rồi từ ấy...bọn mình ríu rít với nhau như đã thân từ lâu lắm.San sẻ những buồn vui,đồng điệu về tính cách và sở thích.Điều đó thật thú vị phải không?Và ngay lúc này cả hai đều mắc một số rắc rối nho nhỏ nhưng không sao tớ nghĩ bọn mình vượt qua được cậu ạ.Tớ có thể dễ dàng nói với cậu về những chuyện mà trước đây tớ chưa từng nói hay kể với ai và cậu cũng thế.Có lẽ tớ vững vàng hơn trong những rắc rối này là nhờ cậu nữa đấy Mưa của tớ ạ! |




Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2008

Lời nói dối... nhân ái...!!!




Gió nói với những chiếc lá úa rằng: "trong vòng tuần hoàn bất tận của kiếp lá, màu vàng của mi trong khoảnh khắc này là nét đẹp vĩnh hằng của mùa thu tàn phai. Đừng buồn, vì cái đẹp nào cũng phù du vì chỉ phù du mới đẹp". Lá biết gió nói dối, nhưng lá vẫn vui vẻ bay vèo theo gió.

"Người ta thấy con gái đẹp, người mới yêu. Còn anh, anh yêu em trước rồi mới thấy em đẹp".
-Lời nói dối ngược ngạo luật phản xạ của anh chồng làm ửng hồng đôi má cô vợ trẻ.

Cô gái nói với ông già: "Bố đẹp lão quá, hồi còn trai trẻ chắc bố có số đào hoa". Ông già héo quắt queo như cây kiểng còi uống lời nói dối cực kỳ khó tin của cô gái như uống giọt nước thần có sức hồi xuân.

Cô cháu gái lớp 3 đáng yêu của tôi nói: " Cậu cứ yên tâm hoàn thành nghĩa vụ, ở nhà cháu sẽ chăm sóc ông bà". Ai chẳng biết một cô bé lớp 3 thì sao có thể chăm sóc được ai, nhưng lời nói dối này làm tôi vơi đi phần nào sự buồn chán.

Tiếc thay những lời nói dối ta phải nghe hằng ngày lại là những lời nói dối không nhân ái...

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2008

Lang thang




Ta đi bằng những bước chân thu
Mùa thu thổi vàng áo phố
Giấc mơ mỏng như heo may bay trong ý nghĩ
Lẻ loi buồn
lắng xuống
đáy tim

…Bước chân thu chậm hơn lá rơi
Nỗi đau nấc lời cầu khẩn phóng thích
Những vết xe đè nhau hằn như vết trói
Những vết chân nằm sấp giữa chiều

Cơn mưa kêu lên!
Sót lại
tiếng trả lời
lạc lối…

Đêm buông
Hổn hển nhịp điệu từ những góc tối
Từng đôi trai gái lẫn vào đêm truyền lửa
Thôi,
Đừng hát tình ca du mục nữa
Bởi vì lang thang ơi!
Hư ảnh tình yêu không dừng bước giữa đời…
VTL

Thứ Tư, 3 tháng 9, 2008

Cho ngày yêu thương...




Trước kia nó là ngày yêu thương nhưng giờ nó là gì đó không rõ...