Thứ Năm, 29 tháng 11, 2007

Dịu dàng gió đông

Năm nay nhiều gió heo may. Mùa Thu kéo dài. Mùa Đông đến muộn. Nắng vàng như những cụm hoa cúc, trải dài khắp nơi, hoà quyện trong cái ko khí se sẽ lạnh của những đợt gió mùa. Tựa như những ngày Tết. Cũng giáp Tết. Tớ chẳng biết gọi đó là mùa gì? Bởi cho đến lúc mặc những hai chiếc áo dày tớ vẫn nghĩ đây mới chỉ là mùa Thu. Có khờ ko?

Tớ rất thích hơi lạnh của mùa Đông. Vì cái tiết trời ấy luôn muốn kéo con người ta xích lại gần nhau hơn, thấy cần nhau hơn. Mới chớm lạnh, nhưng tất thảy như khoác lên mình chiếc áo mới tinh, đẹp một cách lạ lùng, hơi fong sương. Tớ thấy mình như lạc vào nơi khác. Mới mẻ.

Gió Đông, quanh cảnh như trở nên cũ kỹ, đất trời một màu nâu sám, mọi thứ trở nên u ám, đẹp lạnh lùng. Hà Nội fút chốc thâm trầm, lắng đọng những ngọt ngào và tê tê làn môi mỏng. Người đi ngoài fố những thèm một vòng ôm. Nụ hôn ấm. Hơi thở như mây, ánh mắt khát khao với tiếng cười như vệt gió. Hạt nắng lung linh tinh nghịch chạy nấp sau những kẻ đang yêu đời. Chơi trốn tìm với tớ.

Từng ngày trôi qua cho những bận rộn. Mỗi người có việc fải làm riêng, những fận sự ko lẫn trong nhau dù có lướt vào nhau trên con đường ko lúc nào vắng người qua lại. Cuộc sống này là một quy luật. Nên bước chân tớ ko thể dù cố để dẫm lên chiếc bóng của mình.? Những vẫn có thể ẩn vào chiếc bóng khác. Chiếc bóng khát khao. Tự tạo?

Tớ đi những bước chậm, nhẹ như ko có thật. Những tán cây là là soi mình trong nước hồ Gươm mờ ảo. Ánh những nét khắc khổ mà đẹp mê đắm. Nếu từ trên tầng tư chỗ tớ vẫn thường đứng lặng lẽ dõi ra xa, sẽ thấy một Hà Nội cổ kính, những mái ngói cũ kỹ fảng màu vàng úa, rêu fong. Hệt như bức tranh tớ đã xem khi người ta vẽ về thời chống Mỹ. Thế mà đẹp, tớ lại thấy thích một Hà Nội thế này hơn. Hay bởi người ta quen nhìn mọi thứ dưới thấp, nên nhìn từ trên cao xuống tớ thấy thứ gì cũng đẹp?

Buổi trưa cuối tuần, ai cũng bận rộn? Cứ như là nếu ko bận bịu thì sẽ khuấy động vào cuộc sống riêng tư của nhau vậy. Bên hồ, tớ bỗng hình dung ra hình ảnh vua Hùng đi thuyền rồng và mặt hồ nổi một chú Rùa to với thanh Gươm (fải ko nhỉ?). Nghĩ đến đây tớ lại muốn có ai đó lang thang bên cạnh, nghe tớ huyên thuyên đủ điều, kể về nhiều người, tâm tình chuyện thế thái, tin vào những chuyện ngu ngơ. Nói cho tớ nghe cái gì đó và tớ sẽ cười khúc khích! Đời thế có đẹp ko?

Ko có bóng người quen, chỉ đan xen văng vẳng từ ko khí những âm thanh lạ. Ở Hà Nội này, chắc chẳng có ai rảnh rỗi bằng tớ. Nhưng tớ thấy yêu công việc của mình. Nó khá fù hợp với tớ. Ko quá nhàn hạ nhưng tớ có đủ thời gian cho mọi thứ nếu cần. Đủ niềm vui để mỉm cười mỗi ngày. Đủ niềm tin để yên ổn. Đủ lý do để thăng bằng những thách thức. Một cuộc sống ko quá màu mè, nhưng thoang thoảng ngọt bùi và dư vị.

Tớ rất sợ mình bỏ quên lại thứ gì đó đằng sau. Vì tớ rất ít khi ngoảnh đầu lại để tìm kiếm. Đôi khi sẽ mất. Nhặt nhạnh sau ngần ấy thời gian, gia tài mà tớ giữ lại được cho mình chẳng có thứ gì ngoài những người bạn. Thế mà tớ vẫn thấy thật đầy đủ. Biết fải định nghĩa hạnh fúc như thế nào?

Trưa cuối năm trời nhiều gió. Mà tớ lại ngồi trên chiếc ghế đá bốn bề bao la. Tớ thấy mình giống hệt những chiếc lá vàng kia. Nếu gió thổi mạnh tớ sẽ bay mất. Nhưng tớ ko làm gió đâu. Những chiếc lá úa ấy có thể chao mình nhẹ tênh trên mặt nước, trôi hững hờ. Nếu tớ là lá nhỉ?

Lạnh thật, nhưng tớ lại thích thú. Vì cái gì cũng mơ hồ lắm. Tớ có đôi bàn tay lạnh giá, mùa Đông tớ sẽ ko tự ủ ấm được mình. Thế nên tớ biết mình ko thể cô đơn. Mím đôi môi căng mọng vì lạnh, cả đến những sợi tóc cũng ko thích sự bình yên. Nhưng tớ cứ lỳ lợm ngồi mãi, vào chỗ ấm nhưng nếu cái đầu ko muốn ấm thì tớ sẽ ngồi đây. Thanh thản.

Người ta bỏ quên sau lưng tất cả để lao vào cuộc sống sành điều và mưu sinh, để trói mình trong những mớ công việc nối tiếp. Liệu có được cái niềm vui giản dị như tớ thế này ko? Hai tiếng "đầy đủ" biết bao nhiêu cho vừa?

Tớ gọi điện cho Phương, lâu rồi ko được nghe cái giọng lanh lảnh át cả hai tai mà đáng yêu đến kỳ cục của nó. Nheo nhéo:

- Con điên, vào làm đi, ngồi đó một mình cho chết rét àh? Mày đâu có thất tình?

Thế mà tớ lại thấy bình yên quá. Nhớ nó. Tớ bước đi, thấy mình thật dịu dàng trong sắc áo xanh nhã nhặn. Àh, bạn trai tớ rất thích màu xanh!

Romance for your spirit

Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2007

Ngày tìm về hạnh phúc....




Những ngày qua mệt mỏi và bơ phờ vì bài vở,vì những chuyện xảy ra xung quanh.Cứ đến,cứ đến...

Cũng nhờ làm bài thuyết trình Địa về Mĩ Tho,cũng nhờ thầy cho nghĩ 1 buổi học Toán.Quyết định cùng con Que bon chen 1 chuyến về mẹ để chụp hình sẵn tiện thư giãn 1 ngày cho đầu óc bớt căng thẳng.

Về nhà,mẹ và ngoại la do không báo trước nên ko mua đồ ăn gì cả.Ngoại và mẹ lại đang bệnh phải kiêng ăn.

-Về mà không báo trước 1 tiếng gì cả.

-Có mà,hôm mẹ gọi con có nói con về.

-Mày nói mà có khi mày đâu có về,làm đồ ăn ê hề rồi bỏ.

Thấy tội lỗi quá,chắc những lúc ấy mẹ và ngoại mong chờ đứa con,đứa cháu này lắm.Do con học hành,do con phải đi chơi cuối tuần cùng bè bạn nên...Con xin lỗi!

Ngoại đi làm đồ ăn,nói ko có mua đồ ăn mà lại có cả 3 món tuy không cao sang nhưng ăn rất ngon.Ở quê thì suớng thế đấy,không đi chợ quơ quào cũng có thứ để ăn.Ngoại đãi mình và con Que món:Canh chua cá lóc,cá khô tộ và cả canh rau.

-Mai mốt có về nói ngoại trước,muốn ăn gì ngoại nấu cho ăn:bánh xèo,gỏi cuốn,bò kho...

-Hì ngoại tui dễ thuơng há bà!

-Ừa!

Thế đấy!

Rồi chạy sang bên du lịch,chụp hình làm bài thuyết trình.Gặp lại mẹ chồng đang bán sương sa hột lựu.Mua ba li cho mình,con Que và con pé.

Mẹ mãi nói chuyện cùng mọi nguời và cả mẹ chồng.Một lúc sau mẹ chồng loay hoay bán mới nhìn lên ngạc nhiên:

-Con dâu tui đây sao?Lúc này lớn quá vậy nè?Nhớ ai không con?

-Dạ nhớ,mẹ của Vạn Nguyên!

-.....

-Nguyên lúc này sao rồi cô?

-Nó hỏi thăm ông xã nó kìa!Mà thôi con ơi đừng hỏi tới nó làm gì.Nó hồi đó học hành giỏi giờ thì tệ lắm!Con tiến thêm bước nữa đi.

-Tiến thêm mấy bước chứ 1 bước gì chị?-Mẹ nói.

[Đằng sau câu nói của cô,câu nói đùa tuởng chừng như vui vẻ thế mà sao mình cảm thấy nét mặt cô thoáng buồn khi nhắc đến thằng con trai duy nhất như thế?Nguyên ơi,mày tệ lắm sao?]

Rồi lại xuống ông sáu,để chụp hình.Gặp ông đang nằm trên võng,đưa qua đưa lại.Mẹ và 3 đứa vào nhà.Ông ngồi dậy,chiêm nghiệm 1 lúc mới nhớ ra mẹ.

-Lý hả con?

-Dạ.

-Còn đây...Thấy quen quen,ai vậy?

-Nó là...

-Ông Sáu đoán thử coi!

-Bé Đãm phải ko?

-Dạ!

[Thế mà ông cũng nhớ,hơn 5 năm không gặp thế mà ông vẫn nhớ]

Nhớ lúc còn bé,ông là bạn của ông ngoại.Thuờng hay qua nhà chơi.Hai nguời học thức rất ghê nói chuyện nghe mà mê tít thò lò.Nhớ lúc ấy ông cũng đã già,già lắm.Thế mà giờ nhìn ông cũng vậy,tuy yếu hơn truớc nhưng so với những nguời trạc tuổi ông.Ông vẫn còn khoẻ và minh mẫn rất nhiều.

Ông nhớ đến ông ngoại.Nhớ cả những chuyện của mình với ông.Mẹ bảo mình muốn chụp hình ông,ông vui vẻ nhận lời.Đã thế còn...

-Khoan khoan để ông đi thay đồ.

-Dạ thôi thế này đuợc rồi ạ!

Ông chỉnh sửa lại áo,trèo xuống võng.

-Thế này đã đuợc chưa?Chụp ở đây luôn hả?Hay là đi tìm cảnh đẹp đẹp rồi con chụp.

Tự dưng thấy vui vui,ông cũng còn tí tởn gớm nhỉ?

Và cuối cùng là chạy ra phía truớc nhà ông chụp hình.Ông còn hứa dạy mình 1 khoá đàn tranh,đàn bầu,đàn....Nhiều loại quá mình cũng chẳng nhớ!Nhưng con không biết có dịp ấy không?Sợ lắm ông ạ!

Còn nhiều nhiều cái vui nhưng cũng như mình đã nói với anh Long là mình luời thế nên những cái còn lại chắc phải để dành cho bản thân dùng khi những lúc không vui.

Tin vui:Thằng bạn cùi bắp của tớ đã đậu học sinh giỏi Lí.Mi giỏi lắm đấy nhóc!Còn nợ ta 1 chầu ăn mừng nhé!Hẹn năm sau tại Sài Gòn!

Chiều đi mua đồ cùng mẹ.Lâu lắm rồi không đi mua đồ cùng mẹ.Tự lo cho bản thân,phải tự sắm những thứ cần thiết đâm ra quen.Giờ cứ thấy vui vui lại hơi buồn cuời ở chỗ...Do tự đi mua,tiền bạc có hạn nên mua đồ trung bình,đồ bình thường riết quen.

Đi với mẹ, mẹ dẫn lại chỗ đồ cao cấp thấy nó sao sao.Mẹ kiu lựa,thỉ cũng lựa.Nghe giá tiền,lại thôi chẳng muốn mua.

-Con thích cái quần này hay cái quần kia?

-Lỡ nó thích hai cái rùi mẹ làm sao?-Dì bán hàng

-Thì mua hai cái luôn chứ sao!

-Con thích cái này!

-Mẹ thấy cái kia cũng đẹp.

-Lấy hai cái đi-Dì bán

-Thôi 1 cái dc rồi lấy chi nhiều!

-Thích thì con lấy cả hai cũng được.

-Có đứa con cũng đáng giá đồng tiền há.Mẹ mua cho mà tiếc tiền cho mẹ không như con ng` ta muốn là có,không mua còn giãy nãy lên.

-Hì thì cái này dc rồi,mua nhiều mặc cũng không hết.

Đến khi lựa áo,nhìn quanh chẳng có cái nào vừa lòng,toàn già như trái cà.Mẹ kiu dì lấy ra Ca-ta-lô.Hơi ngạc nhiên vì không nghĩ cái shop thế này lại bán theo kiểu như thế.Hoá ra lấy ra lựa thì mới biết đẹp mê li.Toàn đồ nhập,lại có mí cô ng` mẫu đẹp.Chọn dc 3 kiểu.Lấy 1 kiểu vì tiếc tiền(thậm chí chẳng muốn mua nữa là,thấy nó cứ mắc mắc sao).Quyết định lấy 1 cái,dì bán hàng thì kiu mua thêm.Mẹ thì năn nỉ:

-Lấy hết đi con,thích thì mua .Lâu lâu mới có 1 lần mà.

-Thôi ,con hết thích rồi.Thích cái này thôi!

Rồi lại đi loanh quanh mua giỏ,dép,nón....

Đủ thứ trên đời duới đất.Mẹ lôi qua tiệm Hồng Phúc.Hơi ngạc nhiên vì vốn dĩ đã rất lâu mình chưa bước vào 1 tiệm vàng nào để mua 1 cái gì đó.Thậm chí cũng đã rất lâu trên mình không có một món trang sức nào ngoài chiếc đồng hồ cùi bắp.

Lựa đeo bông,nhiều ghê luôn.Nhìn choáng cả mắt.Chị bán hàng lấy ra mấy cái dễ thương và đẹp.Công nhận chị bán hàng tâm lí thật.Rồi lựa lựa cho có với ng` ta chứ lỗ tai bít mất tiêu đeo thế nào dc.Lâu lắm rồi nhỉ?Nhớ lần ấy đeo bông bị đứt hay gì đó mẹ đem đi bán được 8OK,lấy tiền mua trái sầu riêng hột lép ăn no nê.Ngày đó giá vàng có có 400 mấy.Giờ 1 triệu mấy thì phải.

Nhưng ngạc nhiên chưa kìa.Chị bán hàng đeo thử cho mình,nó qua lúc nào chẳng hay,thế là không bị bít,và khỏi phải đi bấm haha.Mừng quá.Mẹ mua cho đôi bông tuỳ theo sở thích của mình.Lựa 1 cái có cây thánh giá tòn ten.Tự dưng mình thích nó 1 cách kì lạ.Chẳng hiểu sao nhưng có lẽ...

Thế đấy,mỗi lần nhắc đến mẹ tớ đều hãnh diện.Và cứ mỗi lần nhắc đến mẹ,bạn bè tớ đều rất nể phục và quí mến.Nói bao nhiêu,từ ngữ nào đủ để nói hết về mẹ đây?

Share hình nhé!
Thấy hay chưa nè,đứng hok thèm vịn lun nà!
Hai đứa này nó làm trò gì thế nhỉ?Mờ ám quá
Cái này cái gì vậy mày?Cái bông!Bông gì vậy mày?Lạ quá hén
Que nhà ta đây,giống khỉ hok bà con?
Ngồi kiểu này giống đang...
Bưởi của tao!Bưởi của tao mà!Tao nói của tao!Tao nói của tao mà![Đố bà con ai giành dc hĩ hĩ]
Ngoại xắt rau nấu canh chua nà!
Hai đứa ăn rau câu dừa nà!yummy!yummy!
Bắt quả tang má mi cuời nhe răng nha!
Mẹ chôm cục rao câu dừa rùi nhìn cái gì thế nhỉ?
tấm này thì nhìn rõ cục rau câu lun nhá!
Ông Sáu và bọn tớ này.Lúc này ông đang đờn bài gì ấy nhỉ?Quên mất tiêu!
Cầm đàn mà mặt ngu thế nhỉ?
Mụơn nón lá của mẹ đội nhìn như cây Nấm nhỉ?
Này là chùôn chuồn đậu tay em nì!
Da heo này.Đã thế còn sữa nữa
Chị em nhà Nấm nì.
Vườn nhãn xum xuê....lá
Người ta là hoa nắng còn mình là hoa chuối!haha

Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2007

Entry cho tôi và cho người bạn tưởng chừng như đã mất....




Bạn này ta hiểu tất cả[Nói thế thì có quá ko nhỉ?]Nhưng ta hiểu cảm giác và tình cảm của bạn đối với người ấy lắm.Tự dưng cũng ko hiểu mình hiểu bao nhiêu và có đúng hay không.Nhưng ta lại muốn viết một entry tặng bạn.Entry buồn cuời và vu vơ lắm...mà chắc cũng hơi sến ấy .Thôi ta vẫn cứ muốn tặng cho bạn đấy!Nguời bạn tuởng chừng như đã mất của tôi ạ!

Em như là tất cả...( For Ti,thay bạn)
Tặng bạn 24.11.2007

Em như cơn gió vô tình của mùa thu. Khi lòng ta trống vắng, cơn gió chợt ào đến làm xao động cả một trời thu. Khi tâm hồn ta cô đơn, cơn gió nhẹ nhàng ru nhẹ đôi bờ vai như thầm thì tâm sự. Nhưng đau đớn thay, khi bàn tay ta vội vàng bắt lấy thì cơn gió kia lại chợt tan biến vào không gian, để lại ta ngẩn ngơ giữa vắng lặng không cùng…

....

Em như thiên thần nhỏ đầy quyền năng. Ta có một vết thương lòng không sao chữa khỏi. Và khi em đến, nụ cười buông nhẹ trên bờ môi em như liều thuốc thần diệu làm ta quên đi những đau đớn từ vết thương. Linh hồn ta thoáng chốc lìa khỏi xác phàm để bay vào thế giới mộng mơ. Nơi có ngàn hoa mãi mãi không phai sắc nhạt hương, nơi có dòng suối nguồn tình ngàn đời mãi trong xanh…

.....

Em như tia nắng soi rọi giữa đêm tối mịt mù. Tia nắng làm cỏ cây vạn vật rùng mình bừng tỉnh vì ngỡ đâu bình minh đã đến, làm màn đêm quên đi nhịp điệu của thời gian để rồi hối hả ẩn mình. Ta đứng lặng trước tia nắng ấy, nguyện cầu cho thời gian ngừng trôi để ta được chìm trong tia sáng nhỏ nhoi mà ấm áp kia…

.....

Em như hoa bằng lăng tung bay trong gió. Hoa rồi sẽ phai màu, nhưng, màu áo ai trong chiều nao mãi in vào đời ta một vết hằn không bao giờ phai nhạt. Phải chăng vì nỗi nhớ màu áo xưa không sao nguôi được mà hoa bằng lăng vẫn ngàn đời bay trong gió để ngày càng chất chồng thêm khoảng nhớ. Tím hoài một khoảng trời xưa…

.....

Em như tiếng đàn ngân vang giữa hoang mạc cô liêu. Tiếng đàn làm khách lữ hành quên đi mệt nhọc và đói khát, quên đi cả sinh mệnh của chính mình để kiếm tìm những thanh âm vang vọng, trầm mặc và ấm áp. Để rồi, khi kiệt sức giữa vùng cát bay, người khách đáng thương kia vẫn nghe tiếng đàn đưa tiễn mình vào một thế giới vĩnh hằng mà chẳng cảm thấy chút đớn đau vật vã nào…

.....

Trong tình yêu, em như là tất cả, tất cả…

**************

Hai mảng màu...

Hình ảnh một già một trẻ dắt díu nhau nhặt từng vỏ lon trong quán bia như cứ mãi vương vấn không rời tâm trí ta. Người bà dáng lom khom, khuôn mặt nhân từ cùng đứa bé nhỏ tuổi, lanh lợi đi từ bàn này đến bàn khác để nhặt nhạnh vỏ coca, vỏ bia, chai nước khoáng… Hình như chủ quán cũng không nỡ đuổi hai con người đang sống ẩn khuất trong ánh đèn đêm nhập nhòe ấy.

Hai cảnh tượng đối lập nhau, giữa những người khách hạng sang trang phục đẹp đẽ, nước hoa thơm nồng và hai con người nghèo khổ, lúi cúi không dám nhìn mặt ai. Khi khách khứa ngẩng cao đầu để mọi người nhìn ngắm cái đẹp được trau chuốt của họ thì một bà một cháu lầm lũi nép mình, chen qua những chân bàn, chân ghế, chân người… để kiếm sống. Chừng như đứa bé mỏi chân, người bà nhanh tay bế nó ngồi vào một góc rồi trao tay nó chiếc bình ton nhỏ đựng nước. Giữa những đồ ăn thức uống ngạt mùi và đầy màu sắc, chiếc bình ton như lọt thỏm vào cõi xa lạ nào đó hoàn toàn tách biệt với không gian đầy hào nhoáng xung quanh. Vậy mà, khuôn mặt hồn nhiên và vui vẻ đón nhận của đứa trẻ thật đáng yêu. Nó như in vào lòng lữ khách một nốt trầm đầy xuyến xao…

Đột nhiên họ chú ý đến đứa bé và nghĩ ra trò hay: thi ném những vỏ lon về phía góc quán đồng loạt để xem nó nhặt cái nào trước, ai bị nó nhặt sau phải chịu phạt. Khuôn mặt nó thoáng bất ngờ, rồi chuyển sang mừng rỡ, nó đặt chiếc bình nhỏ xuống rồi hối hả nhặt lấy. Bàn tay nhỏ bé làm sao ôm hết bao nhiêu là vỏ. Và chừng như khách càng thêm phấn khích vì điều đó. Trong hơi men nồng bia rượu họ thấy việc làm này tốt quá, thì thằng nhóc khỏi cần đi để nhặt nữa, thì ta đã cho nó cái vỏ lon của ta, cứ ném đi, ném đi… Rồi sau tiếng vỏ rơi là tiếng cụng ly tách cách, tiếng dô ta, tiếng nói cười, tiếng lon tiếp tục ném… Nước thừa trong lon lớp văng, lớp đổ cả góc tối nơi đứa bé ngồi, ướt cả chiếc áo rũ màu. Người bà tất tả chạy đến cho số lon vào vỏ, kéo vạt áo lau mặt cho đứa trẻ. Khuôn mặt bà không rõ đang vui hay đang buồn. Đứa bé huơ huơ vỏ lon như khoe với bà. Bàn tay gầy guộc của bà nó đang nhè nhẹ xoa đầu nó. Rồi tay cầm bao vỏ, tay bế đứa bé, bà khệ nệ lẩn trong những mảng tối của đêm và rời khỏi quán. Sau lưng bà là những cái chau mày của khách khứa, trò vui đã kết thúc rồi!

Ta không phải nhà thơ, không phải nhà tu hành cứu nhân độ thế, cũng không phải nhà nhân học, cái nhìn của ta thường tình hơn cả thường tình, mà sao vì thấy những hình ảnh ấy, tâm hồn như nặng trĩu những xúc cảm ưu tư… Ta vẫn ngồi, nghe từ đâu đấy trong đêm vọng đến tiếng nhạc trầm trầm... "nhiều khi thấy trăm ngàn nấm mộ... tôi nghĩ quanh đây hồ như... đời ta hết mang điều mới lạ... tôi đã sống rất ơ hờ... "(*)

(*)Nhạc Trịnh Công Sơn

Từ blog anh Romance!

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2007

Lạnh lùng....




Ta bỗng nhớ về một buổi chiều mưa xa xưa, cùng người trên chiếc xe đạp cũ chạy băng băng trong màn mưa, gió rét lạnh đôi vai, ta cắn môi run cầm cập, giá như có một vòng tay ôm lấy cả hai...

Rồi theo thời gian trôi, mỗi đứa một nơi, chẳng còn ai có thể quan tâm đến ai. Ta thường tự hỏi lòng mình, phải chăng ta chưa làm hết sức mình, phải chăng ta đã bỏ lỡ một nét buồn muôn thuở từ mắt ai trong chiều mưa dạo nào... Và điều ta tự hỏi rơi tõm vào những cõi vô thường xa lạ, dù có đưa tay với lấy cũng chỉ là đưa tay vào khoảng mờ ảo, chẳng có hồi âm.

Đôi khi ngồi giữa trời khuya, thấy lòng như tiếng tiêu bay vang vang trong không gian. Bay vang vang không có hồi kết thúc. Ước chi ta hóa thành một làn gió bay khắp thế gian, để tâm hồn bớt cô quạnh, để ta cảm thấy nỗi cô đơn không người thấu hiểu không bị đóng băng trong những cảm xúc lạnh lùng.

Ai trên cõi đời này mà không cảm thấy cô đơn? Phải. Nhưng riêng đối với ta, nhiều khi sự cô đơn dồn dập như thác lũ, ta cố khép lòng mình trong khắc khoải để không cảm thấymình cần một điểm tựa mạnh mẽ hơn chính mình. Vậy mà đôi khi vẫn yếu lòng, đôi khi ngã quỵ trong nhịp đời trôi lững lờ.

Giá như buồn vương kết tụ thành những giọt nước mắt, để nếu cần sẽ khóc cho lòng vơi đi. Nhưng không khóc được. Vì nước mắt chảy đi đâu cả rồi.

Chiều nay trời lại bất chợt đổ mưa. Phố xá thưa vắng quá. Trên con đường dập dìu những bước chân qua, ta chợt thấy một hình bóng cũa ở đâu đấy đang dõi nhìn. Đó có phải là hình ảnh quá khứ của chính ta đang dõi nhìn ta. Đó phải chăng là hình ảnh của cố nhân mà chiều mưa dạo nào đã cùng ta song vai trong giá lạnh. Trong lòng ta, tròng trành ngọn lửa nhập nhòe của lòng yêu đời trước những cơn gió lốc quá đỗi lạnh lùng.




Từ blog anh Romance

Thứ Ba, 20 tháng 11, 2007

Bàn tay nào cho em?

"Chỉ có tiếng cười phá lên giữa màn đêm đen thăm thẳm. Mất tất cả rồi. Tất cả. Tất cả. Lưu luyến gì nữa đâu cho một thân phận phù sinh đang trôi phiêu dạt giữa cuộc đời.

Giật mình nhận ra, tiếng cười đó là của chính ta. Xung quanh lẳng lặng như tờ. Than ôi, tiếng cười của mình đổ lên chính cuộc đời mình nghe rùng rợn làm sao..."

-Thì thôi, ly rượu này tao mời mày. Đôi khi không biết thần số mệnh có mắt không. Không biết có mắt không. Nín đi đừng khóc nữa. Đừng khóc nữa. Tao không thể chịu được những giọt nước mắt rơi. Nước mắt rơi rồi lòng có vơi đi không. Nếu có vơi đi thì hãy khóc thật nhiều, còn không thì, hãy nuốt ngược vào trong...

-Mày có hiểu chăng? Tao không muốn vậy. Không muốn chút nào. Trời sinh ra đã vậy. Nào ai quyết định được mình sinh ra sẽ như thế nào đâu? Có trách cũng chẳng trách được... Có ai ngờ rằng những cái tồn tại trên thân thể mình nhiều khi lại vô dụng, không làm theo được ý mình, bất lực...

-Tao không biết rượu cay này, thuốc nồng này có làm mày quên tất cả không, nhưng đó không phải điều mày muốn, mày không làm gì nên tội. Tạo hóa nhiều khi cũng vô tình trêu ngươi thân phận con người. Có lẽ trớ trêu thay mày lại có một trái tim yêu người tha thiết quá...

-Trái tim yêu thương ư? Còn sự căm hận nào hơn vì có trái tim yêu thương trong trường hợp này. Phải chi tao bị trầm uất, bị mất đi nhận thức cảm xúc thì có lẽ đã không phải khổ sở và đau đớn. Còn đằng này...

-Rồi còn những người thân thương xung quanh, còn em của mày thì sao. Tự cắt mạch máu mình, trả máu về với đất sao? Mày đừng tự huyễn hoặc. Ngày mày ra đi sẽ là ngày những người thân yêu xung quanh mày đau khổ nhất. Số phận ư? Số phận chỉ đứng bên lề và chờ đợi cái kết thúc bi thảm của mày thôi... hãy nghe tao nói, đừng cắt bàn tay mình, đừng làm mình tổn thương,hãy dành bàn tay ấy cho em...

-...

-Con dao này, cầm lấy và đưa cho em, để em biết rằng, mày giữ đôi tay này là vì muốn dành tặng một cành hoa cho em...

Romance for your spirit

Thứ Ba, 13 tháng 11, 2007

Một năm!




Thế là một chặng đường dài đã qua...
feel

Một năm...

Góc hoài niệm

Nhìn lại...
Somewhere by the roadside,
Somewhere by the brook;
Somewhere in the pasture,
If you take a look,
You may see the yellow
Blossoming each day,
Making seeds for gardens
A thousand miles away!
Blog già đi một tuổi hay blog lớn thêm một tuổi nhỉ?
Dù sao vẫn mong mày có đủ sức
khoẻ để đi tiếp cùng tao

Nghêu Ngao: ngủ chưa dậy hở ox?
Nghêu Ngao:
[L]: oa oa anh đây
Nghêu Ngao:
[L]: sr em hôm nay lại lên trễ rồi
[L]:
Nghêu Ngao:
Nghêu Ngao: hok sao đâu
[L]: bắt em chờ nữa rồi
[L]: lâu lắm phải ko em
[L]:
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: nhầm
Nghêu Ngao: không có đâu
[L]: hix hix đừng buồn anh nha em
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: hok có mà
Nghêu Ngao: lúc nãy cúp điện lúc 6h
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: em onl máy này
Nghêu Ngao: chỉ sợ nó cúp điện nữa chừng
Nghêu Ngao: à hết pin giữa chừng
Nghêu Ngao: mới có điện lại lun á
Nghêu Ngao: ^^
[L]: em đang onl máy nào

Nghêu Ngao: máy bàn
[L]: hôm nay sao em
Nghêu Ngao: bệnh rồi
[L]: có jì vui ko kể anh nghe với
Nghêu Ngao:
[L]:
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: nhưng mà hơi hơi thôi à
[L]: bệnh sao nói anh nghe coi
Nghêu Ngao: sổ mũi thôi
Nghêu Ngao: ^^
[L]: gần thi tới nơi rồi bệnh nữa
[L]: sổ mũi cũng là bệnh
[L]:
Nghêu Ngao:
Nghêu Ngao: hok sao đâu mà
Nghêu Ngao: em uống thuốc
Nghêu Ngao: mai hết liền hà
[L]: ráng uống thúôc đi em
[L]: đừng làm anh lo mà
Nghêu Ngao: hok có sao mà
Nghêu Ngao: chỉ sổ mũi chút chút thôi à
[L]: uống thuốc đàng hòang nha chị hai
Nghêu Ngao: ^^
[L]: chị hay lơ l2 zụ đó lắm

[L]: nhớ đó nghe chưa
[L]: ko lo jì cho sức khỏe của mình hết
Nghêu Ngao: em biết rồi mà
[L]:
[L]: h thấy sao rồi
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: có sao đâu
Nghêu Ngao: muốn cắt cái mũi đi
[L]: cắt cái jề
Nghêu Ngao:
[L]: em cứ nói kiểu đó hòai
[L]: hỏi anh ko giận à
[L]:
Nghêu Ngao: ???
Nghêu Ngao: giận gì á?
[L]: may là kỳ này ko giận
[L]: em ko thương chính bản thân em
[L]: ko lẽ em tính nhờ anh thường zùm sao
[L]:
Nghêu Ngao: ai nói em ko thuơng bản thân em?
Nghêu Ngao: mà nếu muốn anh thuơng dùm á gòi sao?
[L]: thì thương zùm luôn chứ sao
Nghêu Ngao: ^^
[L]: nói nghe lạ nhỉ
Nghêu Ngao: có gì lạ đâu à

[L]: có
[L]: hôm nay em ít nói lạ lùng
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: lúc này
Nghêu Ngao: thấy anh hay nói câu này ghê
Nghêu Ngao: :
Nghêu Ngao:
Nghêu Ngao: còn lúc nói nhiều
Nghêu Ngao: thì lại bảo là nói đến nỗi anh ko xen dzô dc
[L]:
[L]: thà em nói nhiều
[L]: anh còn có cái anh đọc
[L]: chứ em nói ít anh run lắm
Nghêu Ngao: sao run?
[L]: sợ em có chuyện jì hay em đang giậna nh thì khổ
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: em ko có ở ko mà giận anh đâu
[L]: dzậy chứ ở ko là giận anh à
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: ở không làm chuyện khác
Nghêu Ngao: nói chung ko có giận
[L]: thì nói zậy đi
[L]: nói kiểu kia anh bắt bẻ ráng chịu

Nghêu Ngao:
[L]:
Nghêu Ngao: sao bắt bẻ chi dzị trong khi anh hiểu mà
[L]: hiểu thì hiểu nhưng mà tại cái sở thích nó thế
[L]: cho nó vui thôi
[L]:
Nghêu Ngao: vui đâu ko biết
Nghêu Ngao: thấy nhìu lúc bắt bẻ đã giận lun
[L]: thì nhiều lúc tính anh hơi nóng mà
[L]: em thông cảm nhá
Nghêu Ngao: ủa hồi đó giờ hok có thông cảm hả?
[L]: có có
Nghêu Ngao: có hồi nào
[L]: bắt anh dẫn chứng nữa hả
[L]: biết lần nào mà kể
[L]: tính làm khó anh à
Nghêu Ngao: thì dĩ nhiên rồi
Nghêu Ngao: dẫn chứng mới tin dc chứ
Nghêu Ngao: ^^
[L]: hok có
Nghêu Ngao: ^^
[L]: đang làm jì đó ấy
Nghêu Ngao: hok làm gì hết
[L]: em thấy trong người sao
[L]: khỏe không có sốt jì ko

Nghêu Ngao: ko có sốt gì đâu
[L]: uhm dzậy thì ko sao
[L]: tưởng có jì thì uống thuốc gấp
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: thì em đã nói
Nghêu Ngao: em sổ mũi chút chút thôi
[L]: thôi em bệnh anh lo lắm
Nghêu Ngao: em uống thuốc mà
Nghêu Ngao: mai khỏi thôi hà
[L]: ừa ráng khỏe nhanh đó
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: bệnh có tí thôi mà
Nghêu Ngao: mai chắc em biết điểm thi Văn
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: hồi chiều có điểm rồi mà cô ko đọc
Nghêu Ngao: nên chưa biết nữa
Nghêu Ngao: ^^
[L]: em thi môn Văn anh ko lo
Nghêu Ngao: trùi
Nghêu Ngao: em lo gần chết
Nghêu Ngao: anh ko lo
[L]: có anh thi môn Văn thì mẹ anh lo trăm bề
Nghêu Ngao: ^^
[L]: em giỏi văn mà
[L]: có anh nè

[L]: thi môn Văn mẹ cứ lo anh bị điểm liệt
[L]:
Nghêu Ngao: em học bình thùơng van thôi
Nghêu Ngao: hok có giỏi đâu
[L]: ko giỏi mà Van8.x
[L]: trong khi anh 5.x ngóc đầu ko lên
Nghêu Ngao: hix
Nghêu Ngao: hok bít nói sao
[L]: nói sao em
[L]:
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: hok sao
[L]: em cứ thế ko hà
[L]: cứ hok sao hok sao
[L]: rồi thật sự là có sao
Nghêu Ngao: có sao đâu
Nghêu Ngao: khi nào có sao thì em nói là có sao
Nghêu Ngao: ^^
[L]: thì em nói anh nghe thôi
[L]: chứ anh có bên cạnh em để biết thật sự là thế nào đâu
Nghêu Ngao: ^^
[L]: còn năm sau thì hy vọng chuyện đó trở thành sự thật
[L]: |
Nghêu Ngao: là sao
[L]: thì em lên đây kế bên anh chứ sao

Nghêu Ngao: ^^
[L]: em uống thuốc chưa
Nghêu Ngao: rồi
Nghêu Ngao: úông từ chiều
[L]: buồn ngủ chưa em
[L]: hôm nay đi ngủ sớm đi
Nghêu Ngao: chưa
[L]: uống thuốc rồi ngủ sớm mai còn có sức đi học
Nghêu Ngao:
Nghêu Ngao: biết rồi mà
Nghêu Ngao: quen ngủ trễ rồu
Nghêu Ngao: giờ bắt em đi ngủ
Nghêu Ngao: sao em ngủ dc
[L]: wen ngủ trễ á
[L]: thường ngày mấy h em ngủ
Nghêu Ngao: 10h-11h
Nghêu Ngao: chứ làm sao ngủ sớm dc?
Nghêu Ngao: em học đến 7h-8h về ăn cơm xong học bài cho ngày mai nữa
Nghêu Ngao: học xong mới ngủ dc chứ
[L]: thì em cũng kêu em 10h đi ngủ thôi
[L]: chứ hok lẽ mới 8h kêu em ngủ
Nghêu Ngao: à hiểu rồi
[L]: hiểu rồi chưa
Nghêu Ngao:
Nghêu Ngao: em tuởng em viết nhầm gì
Nghêu Ngao: ^^
[L]: có jì đâu
[L]: có 1 vấn đề thầm kín mà ko dám nói ra
Nghêu Ngao: anh buồn ngủ hở?
[L]: ko phải
Nghêu Ngao: chớ chuyện gì?
[L]: nhớ em wá
Nghêu Ngao:
[L]: ko tin sao
Nghêu Ngao: em có nói ko tin đâu?
[L]:
[L]: anh nói thật

[L]: mấy ngày nay nhớ em lắm đó
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: em cũng nhớ anh nữa
Nghêu Ngao: nhưng mà nói gì thì nói nhanh lắm á
Nghêu Ngao:
Nghêu Ngao: bi giờ là giữa tháng 3 gòi
[L]: uhm cố lên em
[L]: 3 tháng nữa là em lên đây rồi
[L]: ý
[L]: con mắm nó lên kìa
Nghêu Ngao: ^^
[L]: mấy nay ko nói chuyện với nó
Nghêu Ngao: thì giờ nói
[L]: thôi làm biếng lắm
Nghêu Ngao: chời
[L]: anh onl Yh chỉ nói chuyện với em thoai
[L]:
Nghêu Ngao: ^^
[L]:
Nghêu Ngao: gì thế
[L]: ko có jì ....
Nghêu Ngao: ^^

Nghêu Ngao: đang share hình hoa tulip cho chỉ
[L]: hoa tulip ji` cơ
Nghêu Ngao: thì hoa chứ gì
[L]: vậy share đi chừng nào xong gọi anh
Nghêu Ngao: thì anh cứ nói đi
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: đâu có gì đâu à
Nghêu Ngao: làm 1 lúc 2 chuyện cũng dc
[L]: thô share xong đi rồi nói chuyện với anh
Nghêu Ngao: T_T
Nghêu Ngao: sao giờ hok nói
[L]: em share xong chưa
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: xong òi
[L]: xong rồi thì nói tiếp
Nghêu Ngao:
[L]: anh gần nghỉ game rồi
Nghêu Ngao: sao dzị
[L]: thì nghi game học thi chứ sao
[L]: vừa game vừa học thi sao cho đậu được
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: em bỏ game lâu òi
Nghêu Ngao:
Nghêu Ngao: mà thi cũng lẹt đẹt nà

L]: ko lẽ em muốn anh vừa học vừa chơi à
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: đâu có
Nghêu Ngao: nhưng mà anh thấy sao tốt thì anh cứ làm
Nghêu Ngao: nếu như mà anh chơi game vẫn học tốt thì cứ chơi
[L]: anh ko tin anh làm được chuyện đó
Nghêu Ngao: ^^
[L]: mà năm nay căng thẳng lắm rồi
Nghêu Ngao: vậy thì hok chơi 1 thời gian
[L]: phải cố thôi
Nghêu Ngao:
[L]: em cũng phải vậy đó nghen
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: em đâu có chơi game
[L]: em cố lên
[L]: năm nay của em khắc nghiệt hơn mọi năm
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: phải cố chứ
[L]: mai em còn đi học ko
Nghêu Ngao: còn
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: học đến chủ nhật lun mờ
[L]: khổ vậy

L]: mà mai mốt anh cũng vậy mà
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: anh đang làm gì dzạ
[L]: đang ngồi 8
[L]:
Nghêu Ngao:
[L]: chứ em cứ cái mặt cười vậy hòai anh bếit nói jì bây h
[L]: nãy h tòan anh nói
Nghêu Ngao: chời
Nghêu Ngao: hok dám đâu à nghen
Nghêu Ngao: em nói còn nhiều hơn anh nữa á
[L]: coi lại bảng chat đi nè
[L]: tòan idea của anh
[L]:
Nghêu Ngao: hok dám đâu
Nghêu Ngao: tại em thấy anh lâu lâu mới reply
Nghêu Ngao: cái em im lun
Nghêu Ngao:
[L]:
[L]: thôi 8h rồi đi học bài đi
[L]: rồi đi ngủ sớm
Nghêu Ngao:

Nghêu Ngao: đuổi đi á?
[L]: ai đuổi em
[L]:
Nghêu Ngao: anh
[L]:
[L]: nói em out đi học bài thội mà đuổi em à
[L]:
Nghêu Ngao: ^^
[L]: anh nói thật đó
[L]: em đang bệnh
[L]: học bài sớm rồi đi ngủ đi
[L]: cho nó khỏe
Nghêu Ngao:
Nghêu Ngao: đợi anh nhắc á
Nghêu Ngao: chiều dzìa làm bài tập lí gòi
Nghêu Ngao: mai có dzụ tư vấn tuyển sinh gì á
Nghêu Ngao: học có 2t lí thui
Nghêu Ngao: T_T
Nghêu Ngao: kêu đi học bài
[L]: cái zụ đó tới 16-3 anh mới đi
[L]: đi làm hồ sơ luôn
Nghêu Ngao: hồi chiều
Nghêu Ngao: truờng em cũng có
Nghêu Ngao: mà em phải ở lại học lí
Nghêu Ngao: hok có đi
[L]: mai đi đi
[L]: người ta hướng dẫn cho em
Nghêu Ngao: hok dám đâu
Nghêu Ngao: truờng cùi bắp lắm
Nghêu Ngao:
Nghêu Ngao: hôm nay đi có 8 đứa
Nghêu Ngao: mai thì chắc cả truờng
Nghêu Ngao: ^^
[L]: nên đi
[L]: người ta chỉ em làm hồ sơ
Nghêu Ngao: chưa đâu
Nghêu Ngao: T_T
Nghêu Ngao: hồ sơ còn chưa phát nữa mà
[L]: rồi hướng dẫn cho em chọn trường chọn nghành
Nghêu Ngao: ^^
Nghêu Ngao: thì dĩ nhiên mai đi òi
Nghêu Ngao: bắt buộc mà
Nghêu Ngao: rồi thứ 2
Nghêu Ngao: tuần sau ngày thành lập truờng

Nghêu Ngao:
Nghêu Ngao: văn nghệ dc nghĩ hihi
Nghêu Ngao: mới học bù hồi chiều nà
[L]: thôi anh nhường máy cho ông anh
Nghêu Ngao:
[L]: mai anh lên
[L]: ổng đòi rồi pipi nha
Nghêu Ngao: ừmh
[L]:
Nghêu Ngao: bb anh
Nghêu Ngao: ngủ ngon
Nghêu Ngao:
[L]: em cũng ngủ ngon nha

***********

Show Recent Messages (F3)

[L] is using an older version of Yahoo! Messenger and certain features may be unavailable. Click here to invite [L] to upgrade.

[L]: rồi chuyện này sẽ tiến tới đâu đây
Nghêu Ngao: ko biết
[L]: chỉ vì cái lí do anh cũng chẳng hiểu là tại sao
[L]: tại sao em cứ nghĩ cái câu đó theo 1 cái nghỉa khác
[L]: trong khi thật tình thì nó chẳng có nghĩa gì hết
Nghêu Ngao: tại vì em nghĩ lung tung linh tinh,tại ở không nên em nghĩ ra thành nghĩa khác
[L]: anh có bao h là như em nghĩ đâu
[L]: anh có bao h nghĩ là em phiền đâu
[L]: nghe thật là buồn
Nghêu Ngao: nhưng anh cũng ko biết là em đã buồn thế nào đâu.Cứ cho là do em suy nghĩ lung tung đi
Nghêu Ngao: ve em cũng ko hiểu anh nên nghĩ ra những thứ như thế
[L]: vậy thì đừng nghĩ lung tung nữa
[L]: >"<
[L]: em đừng nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng wá xấu như vậy nữa
[L]: em thấy có bao h mọi chuyện tệ như em nghĩ ko
Nghêu Ngao: Làm sao em biết
Nghêu Ngao:
[L]: >"< thì anh nói đó
[L]: đừng nghĩ tung tung và suy diễn ra lung tung
[L]: em gọi điện cho anh , anh cũng vui mà
[L]: em im lặng thì anh cũng biết em đang nghĩ cái gì mà
[L]: nhưng mà cũng phải nói chứ ko lẽ im theo em
Nghêu Ngao:
[L]: anh nói em đại gia thật tình chẳng có cái ý nghĩ gì hết chỉ là 1 câu nói vui thôi
[L]: vậy mà .... đọc cái đọan đó đau thật
BUZZ!!!
Nghêu Ngao: ?
[L]: em ko có ý kiến gì múôn nói hết sao
Nghêu Ngao: không biết
Nghêu Ngao: mà chắc là không rồi vì mọi chuyện từ đầu tới cuối toàn do em thôi mà
[L]: thôi ko nói lỗi tại ai nữa
[L]: hết biết nói gì luôn rồi
Nghêu Ngao: vậy thì im lặng cho đến khi biết mình muốn nói j tiếp theo
[L]: đến bao h
Nghêu Ngao: thì đến lúc nào có chuyện để nói
Nghêu Ngao: chả lẽ bây giờ đến sau này không có chuyện gì để nói nữa hở?
[L]: chắc là sẽ có nhưng chắc sẽ ko tự nhiên như hồi đó nữa rồi
Nghêu Ngao: anh nghĩ vậy hả?
[L]: ko chỉ có anh thôi
[L]: nói chuyện chắc để ý từ ngữ hơn
[L]: để em ko hiểu lầm nữa
Nghêu Ngao:
Nghêu Ngao: thà anh nói cái j đó ví dụ như anh cảm thấy khó chịu khi thấy em nghĩ và hành động như vậy.Rồi anh giận em cho đến khi nào cảm thấy không còn giận nữa.Còn hơn là anh bao dung,rộng lượng không nói là lỗi của ai mà lại nói ra những câu như thế này.Anh làm em nghĩ :"Chắc do em nên anh phải để ý từ ngữ hơn" [Nếu ko muốn nghĩ lung tung thì cũng phải nghĩ ,vậy nghĩ hay ko?]
[L]: ko , anh ko phải là thằng giận dai
[L]: anh chỉ có 2 lĩnh vực rõ ràng yêu và ghét
[L]: mà đã ghét rồi thì xin lỗi cạy miệng anh cũng chẳng thèm nói đâu
[L]: anh cũng ko bao dung rộng lượng đâu
[L]: từ bé đã được mang danh là ích kỉ hẹp hòi
[L]: nếu mà anh rộng lượng thì đã ko giận em rồi
Nghêu Ngao:
[L]: chỉ là mong em đừng có hiểu lầm anh nữa
[L]: nghe đau lắm
Nghêu Ngao: ừm chắc là không còn nữa rồi
[L]: uhm vậy là được rồi
[L]: à wên khẳng định lại 1 lần nữa là anh thương em ko hề ghét em
Nghêu Ngao:
[L]: vui chưa
Nghêu Ngao: vui j?
[L]: còn buồn nữa ko
Nghêu Ngao: còn
[L]: còn gì buồn nữa
Nghêu Ngao: ko biết nhưng chưa vui dc
[L]: vậy thì làm sao mà em vui đây
Nghêu Ngao: thì từ từ cũng vui
Nghêu Ngao: hỏng lẽ buồn hoài
Nghêu Ngao:
[L]: ờ ờ
Nghêu Ngao: đừng có ờ ờ
[L]: nói gì bi h
Nghêu Ngao:
Nghêu Ngao: nói gì mà chả được
[L]: time out rồi
Nghêu Ngao: ?
[L]: sáng h lên chờ rồi ko thấy
[L]: h cố gắng lên 1 chút để nói chuyện với em thơi
[L]: rồi anh out
Nghêu Ngao: unh anh out
[L]: rồi lại đừng nghĩ là anh sợ con pé phiền tóai này mà chuồn êm đó nhá
Nghêu Ngao:
Nghêu Ngao: đang nghĩ vậy á
Nghêu Ngao: nói chứ hỏng có đâu,em có nghĩ lung tung như ko phải hễ cái j cũng nghĩ tiêu cực thế đâu
[L]: ừa vậy thì tốt
[L]:
[L]: thôi out đây
[L]: 2 ngày nay anh có học hành gì được đâu
[L]:
Nghêu Ngao:
Nghêu Ngao: em cũng có làm j dc đâu
Nghêu Ngao: thôi anh out làm j làm đi.Hôm khác gòi nói chuyện sau cũng được.Em lúc này cũng giả bộ học gòi
Nghêu Ngao:
[L]: rồi rồi anh out đây
Nghêu Ngao:

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2007

Tản ...lạc:Những ngày hok có Net




Những ngày thất Net

Tẻ nhạt

Chán ngắt

Đói khát

Thông tin

Gia đình

Tình bạn

Tình…linh tinh

Một mình

Rình rình…connect

Nhưng ngặt

Net đâu?Đâu có Net…

Thế thì buồn chết

Tẻ nhạt

Chán ngắt

Nghe khúc nhạc

Chim cú … mồ côi :((:((:((

……

Và Cứ thế… Thời gian trôi…

Ở nhà xãy ra bao chuyện

Nào cầu Cần Thơ rung chuyển phuơng nam

Miền Trung bão lũ lầm than

Bỏ lại bao cảnh điêu tàn,tan khóc….

*******

Rồi là chuyện xôn xao dư luận

Vang Anh's Diary

Vietnam is having Paris Hilton moment

Không quen,ko nghe nhưng cũng khiến tò mò..

***

Lại thập thò

Mò vô Net

Nhưng Net đâu?Đâu có Net..

Tắt.

Đâu hẳn vậy

Mobile connect

Nhưng quá đắt

Nhăn mặt on-lai

Vài ngày

Vắt sạch

Monney?mấy nanh?

Thôi đành

Thất Net

Quen.

Ngày qua ngày ta ôm sách học hành chăm chỉ đến khi thi ta ko bỏ phí điểm ngon!^^

Stress,ko có Net?,hì ta xem tivi.

Ngồi ngẫm nghĩ

Thất Net

Tuy chán chết

Nhưng cũng hay phết

Cuối tháng tổng kết

Ko phải nhăn mặt

Vì cái bill Net

Giờ thì kết,hehe

P/s:Lâu lâu mới viết blog ,quên hết cách viết nên viết lung tung,hehe.Chúc cả nhà đầu tuần vui.