Thứ Ba, 4 tháng 11, 2008

Cho tôi...




Giữa đời thực và ảo - tôi đều như nhau cả thôi.


Chỉ có điều tôi hay lầm tưởng tình cảm mà người khác dành cho mình.Tôi nghĩ đó là tình người giữa con người với nhau nhưng hóa ra lại là sự thương hại.Buồn cười là tôi nghĩ tôi chẳng có gì để thương hại cả.Vậy mà có những người dành "tình người" cho tôi suốt một thời gian dài.Cái "tình người" đó đến tận bây giờ tôi mới biết là sự thương hại.Rõ ngu ngốc!


Tôi đã 18 rồi,đừng bắt tôi mãi là con bé ngày nào còn chập chững tập đi.Tại sao bắt tôi hát bài đồng dao tuổi nhỏ mà không cho tôi hát bài tình ca của tuổi?Đó là điều vớ vẩn nhất mà tôi nhớ lúc này.Tôi ghét những câu nói "Em già quá rồi đấy,em hãy trở lại là em của ngày nào đi" hay đại loại những câu tương tự như thế.18 là còn quá bé sao?Còn quá non nớt sao?Còn quá khờ dại sao?Đừng đối xử với tôi như thế nữa!Tôi van đấy!Hãy để tôi sống thật là con người của tôi đi!Hãy để cho tôi lớn lên với những nỗi đau,niềm hạnh phúc,những khó khăn và cả những may mắn mà tôi có được.Đừng bắt tôi chỉ biết thụ động đón nhận mà không biết chủ động cho đi.Đừng để tôi chỉ biết lắng nghe và làm theo máy móc mà không phải là tự sáng tạo và thể hiện mình.

Tôi đau khổ...Tôi mệt mỏi...Tôi chán nản...Tôi bế tắc...Tôi tuyệt vọng...Tôi...

Nhưng sao?Tôi không thể nói lên điều ấy vì tất cả đều sẽ bảo tôi hãy vui lên,hãy kiên cường lên,hãy gì gì đó.Dĩ nhiên tôi phải biết vượt qua chứ nhưng chí ít hãy để cho tôi nói tôi đang thế nào đã.Đừng an ủi bằng phép lịch sự mà bạn học được rồi áp đặt vào mọi tình huống một kiểu rất ư là rô-bốt như thế.Đừng để tôi phải thốt lên hỏi rằng "Bạn là người hay rô-bốt?" nhé!

Tôi sẽ cố gắng vượt qua thời gian này,nếu tôi làm được tức là cuộc sống của tôi mở ra một con đường mới...rất mới!Đừng lo và đừng e ngại.Tôi chẳng sao cả đâu.Chỉ là đau...nỗi đau mà trong đời con người ai ai cũng phải trải qua ít nhất một lần.

Cái hạnh phúc lớn lao nhất mà tôi có được hôm nay là cuộc điện thoại từ một người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi.Tôi gặp người ấy cách đây hơn 10 năm và đây là lần đầu tiên tôi nghe giọng người ấy qua điện thoại.Tôi không tin những gì mà mình nghe được vào ngày hôm nay.Tôi không hiểu sao ở cách xa cả một đại dương mênh mông...bỏ quên nhau hơn 10 năm trời lại có sự đồng cảm đến thế.Đó là người đàn ông đã hiểu tôi đến mức tôi đã phải khóc.Người ấy nói rất muốn nghe giọng tôi và khi đã nghe rồi thì thương lắm.Người ấy hỏi là ba có mua cho tôi computer để học hay không?Người ấy hỏi thăm chuyện học hành của tôi và động viên tôi rất nhiều.Người ấy hứa cuối năm 2009 sẽ về và món quà dành cho tôi sẽ thật đặc biệt.Nhưng biết không tôi đã không quan tâm đến món quà mà tôi sắp có mà tôi quan tâm đến cái khoảnh khắc tôi được ở gần một người hiểu và đồng cảm mình như thế.Tôi thèm sà vào lòng người ấy và khóc.Có lẽ đó là người tôi cần nhất trong suốt thời gian đã rất lâu.Khi nghe điện thoại tôi dạ nhiều hơn là nói,nhưng giờ phút này đây nếu tôi nhận được điện thoại từ người ấy tôi sẽ nói nhiều hơn.Tôi sẽ xin địa chỉ mail để liên lạc nữa.Cho dù phải gõ cả ngàn lá thư bằng tiếng Anh khó nhằn nhằn đi chăng nữa,tôi vẫn sẽ cố!Mong Người đứng vững và là Người của hơn 10 năm về trước Người nhé!

Tôi đã biết mình quan trọng thế nào với một người rồi?Buồn cười thật!Nhưng nói cho mà biết,không hẳn vì bạn mà tôi suy sụp đến mức lại nhận được sự thương hại đâu.Tôi lớn rồi!Tôi chấp nhận được tất cả những gì mà bạn dành cho tôi cho dù nó có đớn đau hay hạnh phúc.

Mong tôi luôn là tôi,tôi nhé!

26 nhận xét:

an nói...

dã man wớ! keke sướng nhợ

★Nonstop nói...

2315 tin là sms à ;)), mìn chả có ai để sms cùng cả

● [M] и i и i e * nói...

love comes and goes...
friendship stays...
_______________
bìh iên ss nhé :)

♥peopeo♥ nói...

1 nga`y cua pa` nhieu su kien qua' hen Nam ^^

Ơnày® nói...

:D .. nhìu tn quá :D

Mưa SG nói...

mấy hình dễ thg :D.Khỉ or Hm đều mập ráo =))

Gió nói...

"nhạy cảm quá đôi khi thành nghiệt ngã" :)
cuộc sống này, đừng lưu giữ quá nhiều kỉ niệm hoặc tình cảm, vì một ngày nào đó, không còn hạnh phúc nữa thì sẽ trở thành nỗi đau em àh :)

An nói...

thích mấy cái emo :) iêu iêu xinh xinh
:* :X

МèO nói...

chị ko rõ tất cả những thứ em đang trải qua, ko khuyên bảo cố lên, vì nó chả có ích, nhưng lại ko thích cái cách em cứ viết, rồi sau đó edit lại nội dung, để rồi nội dung bài viết mới chẳng ăn nhập gì tới những cái cm cũ, bình cũ rượu mới hay đại loại thế, có ngon lành gì? ko cần bận tâm quá tới thái độ ng khác, cứ xoá bỏ 1 cái và thay bằng 1 cái khác, cho thoải mái nhẹ nhõm

Xương Rồng nói...

Chia sẽ!

Jet nói...

[Cảm]

Çд` Ид nói...

Nấm ơi, hay nhĩ, Na cũng muốn nói với mọi người cứ an ũi 1 cách máy móc như nấm đã nói...
Khi gặp chuyện buồn chán, mà nghe những câu an ũi như vậy thấy giả dối và xáo rỗng quá...
Anyway, có Na ở xa xa nhìn nấm ^^

Biển Xanh nói...

18t, chị cũng như bé :)

● [M] и i и i e * nói...

mạh mẽ lên :)
em bên cạh chị :)

Chấy. nói...

Cho chị...bình yên:-*

Mr.Bj {Crazy} nói...

dừng mong mình lớn bé à.E sẽ hối hận đó

Jet nói...

woa,ty nhăn tin bằng SMS còn đáng sợ hơn cả ty J nữa,cứ nhắn cứ nhắn,lúc kiểm tra thì giật mình thon thót.

☼Cô chủ nhỏ☼ nói...

ui dì quá, chắc phải thi xong c mới đọc dc ;), mấy con king kong iu quá bé ^^, vô khen king kong rùi học pài típ đây, eo ui, nghẹt thở nhìu bài qué :((

Còm ® nói...

"Tôi lớn rồi!Tôi chấp nhận được tất cả những gì mà bạn dành cho tôi cho dù nó có đớn đau hay hạnh phúc." Đấy cũng là 1 quyết định ! Hờ Hờ

МèO nói...

potay, lung tung vớ vẩn wớ

**Lê Thùy Như** nói...

Tập mà lớn từ từ đi nè nhóc...

Giai thoat blog's nói...

Chuyện xảy đến cho bạn không quan trọng bằng cách bạn để cho nó ảnh hưởng đến mình! Hãy thông thái, tự tại giữa khổ đau bạn hiền nhé!!!

ღ†-[ 0 4 ] -†ღ ( lù khù ta vác lu ta chạy :D ) nói...

Tôi đau khổ...Tôi mệt mỏi...Tôi chán nản...Tôi bế tắc...Tôi tuyệt vọng...Tôi.....[ Me too ]

☼Cô chủ nhỏ☼ nói...

:)), uhm, b urself !

H â n nói...

There's some special feeling...

Nấm nói...

"Tôi đau khổ, tôi mệt mỏi, tôi chán nản, tôi bế tắc, tôi bế tắc, tôi tuyệt vọng, tôi..." hãy cứ thể hiện đúng cảm xúc của mình, hãy để cho cả thế giới này biết bạn đang như nào nếu bạn muốn và có thể làm được. Điều quan trọng là sau khi thốt ra những lời nói như thế, việc tiếp theo là bằng chính nghị lực của bạn, bạn đứng dậy, đánh bật những cảm giác đó ra khỏi cuộc sống của bạn. Vậy là được. Những lời nói này của tôi có phải là sự thương hại hay là những lời nói chân tình dành cho bạn hay không, bạn hãy tự cảm nhận nhé!

Đăng nhận xét