Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2008

Nếu anh không phải một giấc mơ




[Một trong những lý do người ta nhìn nhau là để ước lượng khoảng cách]


Anh thân mến,

Gió lạnh và cái không khí ồn ào náo nức ngoài kia làm em nhớ tới anh..cho nên em ngồi đây, viết thư này cho anh .Em cứ nghĩ về một ngày anh sẽ làm chồng em (ngại quá ), em thích nhạc đám cưới lắm, và chắc chắn ngày ấy sẽ đến, em tin chắc thế...


Anh ạ, sớm nay, em mở toang cửa sổ cho ban mai ùa vào phòng. Bỗng dưng em nhớ đến một vài nụ cười, một vài câu nói, một vài hình ảnh thoáng qua trong quá khứ, nhẹ nhõm. Kỷ niệm về một chuyến đi dài, mênh mang và trong trẻo. Những dự định chưa kịp hoàn thành. Nhưng anh yên tâm nhé, chỉ là em nhớ ra thế thôi. Chứ không suy tư, không lan man. Mà bình thản

Dạo này em cười nhiều, và nhìn cuộc sống dưới đôi mắt lấp lánh trong trẻo. Em không buồn, cũng chẳng vui. Đôi khi con người ta cần tin vào những điều giản dị, và an ổn ở nơi mình thuộc về. Cũng như em tập nghe lại những bản nhạc không lời, những bản Canon in D được chơi với những phong cách đầy ngẫu hứng. Em nghĩ, thật diệu kì khi những bản nhạc không lời lại có thể diễn tả hàng ngàn lời nói. Khiến cho người ta bỗng cảm thấy mình thật hạnh phúc khi được sinh ra trên trái đất này, thưởng thức mọi hương vị cuộc sống, được vui, được buồn, được ghét, được âu lo, hờn giận ... và quan trọng nhất là. Được Yêu Thương.

Thật kì diệu khi mỗi sáng thức dậy, em lại biết rằng ở nơi nào đó cũng có một người cũng thức giấc, cũng làm việc, sống vui vẻ, có nhiều bạn bè, và tự hỏi một nửa của mình đang ở đâu nhỉ ?

Thật kì diệu khi có những người chẳng phải ruột thịt, chẳng phải thân quen, trong một khoảnh khắc gặp gỡ lại có thể yêu thương em như chính bản thân người đó.

Thật kì diệu khi hai người dưng ngàn năm xa cách, bỗng một ngày lại gắn kết với nhau không thể xa rời.

Thật kì diệu, trái tim con người dù qua bao biến cố, đau thương rồi cũng sẽ có ngày đập lại những nhịp sôi nổi, hồi hộp, rung cảm và mãnh liệt ...

Em sẽ đặt một bình hoa ở giữa nhà mỗi ngày, còn anh sẽ pha cafe và đọc báo. Em thích một căn phòng tràn tràn đầy ánh sáng với những ô cửa và cây lá mướt xanh. Em muốn chúng ta sẽ nuôi một chú chó to, xù và thông minh. Em sẽ chải tóc và mặc những bộ váy áo sáng màu. Trông em hãnh diện và xinh đẹp. Anh sẽ rất tự hào về vợ của mình . Còn anh thì chỉ cần ăn mặc bình thường thôi . Em sẽ mua cho anh toàn áo caro sọc bé tí, để có cô nào thấy anh đẹp giai quá ngắm nhiều sẽ nhức mắt (xì! cho đáng đời , dám ngắm chồng bà ). Em ủi cho anh áo sống thẳng tưng, li ủi cháy cạnh, chứ không để anh tuềnh toàng như mấy chú chưa vợ được . Anh sẽ bảo để anh ủi quần áo cho em, em giả bộ từ chối vài câu nhưng rồi nhanh chóng đồng ý. Để rồi đến cơ quan, mấy chị đồng nghiệp hỏi, em sẽ bảo "áo chồng em ủi đó ", cho mấy bà ý lác mắt chơi .

Đi đâu, gặp ai em cũng sẽ bảo :"Chồng của em là nhất ". Còn anh, dù có nhìn thấy cô nào xinh mấy cũng chỉ nhớ đến vợ Lùn mà thôi . Chớ có mà lăng nhăng nhé! Cô nào mà dám dụ dỗ, lôi kéo chồng của em là em óanh chết đó, sợ chưa ?

Viết thư cho anh vui thật đấy , nhưng hiện giờ em mới chỉ là một cô bé ham chơi và mơ mộng, chắc phải 7,8 năm nữa cái viễn cảnh em vừa vẽ ra mới có nguy cơ thành hiện thực . Hãy luôn mỉm cười ! Lúc này, ở một nơi nào đó, em biết rằng anh đang bình yên… :)

Thế nhé !

Hẹn gặp anh, Chồng của em !

Hẹn gặp Tình yêu !

======

Hehe....Hôm nay tớ hơi tí tởn

P.S : Entry mang tính chất "relax" là chính.....Và mong chủ nhật hiền là mười

2 nhận xét:

۰۪۪۫۫●۪۫۰ SWEETDREAM ۰۪۪۫۫●۪۫۰ nói...

phải công nhận rằng ..blog của em rất hay và ý nghĩa ..lâu quá ko gặp ..chị tái xuất giang hồ đây ..sợ chưa ..heheheh

★Nonstop nói...

không có em là anh bình yên lắm rồi :X

Đăng nhận xét