Thứ Ba, 22 tháng 7, 2008

Khung cửa [XANH LÁ]




Ngày bé, nhà tôi ở trong một con ngõ nhỏ xanh mướt lá. Ngõ nhỏ đến nỗi, mỗi lần kéo cửa kính phòng khách là có thể chạm tay vào giàn hoa giấy của nhà đối diện. Cái khung cửa đó thấp tè, nằm ngay sát dưới chân tường. Nên mỗi trưa hè, tôi thích nằm dài ra đất, thò tay qua cửa sổ ngắt hoa giấy nhà hàng xóm và ngắm ngõ lá xanh rì. Trẻ con hàng xóm được thể có lá che nắng chạy chơi nghịch ngợm ngay giữa trưa. Tất nhiên tôi chẳng bao giờ tham gia cùng chúng, mà chỉ ở bên khung cửa lá ngắm nhìn ngõ xanh xào xạc trong gió, và hoa nắng rơi đầy thềm bên tiếng cười trong veo của bạn bè cùng tuổi.





Chẳng bao lâu sau, nhà hàng xóm chặt bỏ giàn hoa giấy vì không muốn chúng mọc leo qua nhà tôi. Mẹ tôi thì chẳng bao giờ có thể hoà thuận với hàng xóm, và luôn miệng gọi bọn trẻ con trong xóm là con-nhà-lao-động. Rồi nhà tôi chuyển đi, để lại ký ức về tuổi thơ tôi là một khung cửa lá xanh rì.













Tuy nhìn chúng thật dễ chịu, nhưng màu xanh lá cây không phải là màu ưa thích của tôi, mãi cho đến một thời điểm nào đó trong quá khứ.











Năm lên cấp 2, tôi dần dần không thích học lắm. Ở trong lớp chỉ có nằm bò ra bàn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ - mà theo như cái thầy cô hay nói thì là tâm hồn treo ngược cành cây... Đúng là như thế, cửa sổ phía hành lang nhìn ra một cây bàng rất to, tán lá xum xuê, mà miêu tả thì y như trong cái bài cây bàng gì đó học hồi tiểu học.



Giờ ra chơi tôi chẳng thích xuống sân nữa, luôn ở dí trên lớp ngắm khung cửa lá bàng. Cô chủ nhiệm đã phạt tôi trực nhật cả năm cho cái tội không xếp hàng. Nguyên văn là "Cho trực nhật suốt đời để mà đủ danh nghĩa ở lại trên lớp vào giờ nghỉ". Sau đó thì mẹ tôi mang một số thứ đến gặp cô giáo và hai người cùng nhau than thở những chuyện gì đó. Tôi không quan tâm nữa, chỉ mải mê ngắm một màu xanh muốt mắt.









Những ngày đến trường của tôi không học được cái gì khác, ngoài phát hiện ra một điều về độ xanh của cây mỗi mùa thay lá.





Tôi phát hiện ra là, từ lúc cây rụng hết lá, nó sẽ bắt đầu nhú chồi xanh non vào đầu năm, và rỡ lá xanh mơn mởn khi mưa xuân đến. Lớp lá cứ lớn dần và dày dần lên kèm theo màu xanh càng đậm để vào hè. Khoảng thời gian khi tôi không phải đến trường nữa thì lá đã xum xuê xanh rì tự lúc nào rồi.







Ngày cuối cùng trên ghế cấp 2, tôi chẳng thiết tha gì chia tay với lớp khi cô chủ nhiệm chả vờ khóc và nói một vài câu gì đó, mà chỉ tần ngần lướt mắt ra phía ngoài hành lang, chụp lại một tấm ảnh cuối cùng lưu trong kí ức về khung cửa lá đã lại xanh - rì - tự - lúc - nào.











Tuy chúng làm tôi dễ chịu và quan tâm hơn một số thứ, nhưng màu xanh lá cây lúc đó chưa phải là màu mà tôi ưa thích.













Lớp mới của tôi không có cái cây nào bên khung cửa. Cái cây ấy thuộc về khung cửa của lớp kế bên. Lớp ấy có một người thích màu xanh lá cây. Và cũng như trước đây, tôi thích đứng bên khung cửa sổ lá, ngắm nhìn màu xanh mượt mà đó. Tuy nhiên, lần đầu tiên, không chỉ vì nó - là - một - khung - cửa - lá - xanh.











Màu xanh lá cây làm cho tôi dễ chịu, và nó trở thành màu ưa thích của tôi tính từ thời điểm đó trong quá khứ.





Tôi bắt đầu nhìn thấy cuộc sống có nhiều màu xanh như thế. Màu quyển vở, màu cây thước nhựa, màu quả bóng bay, màu của phố, màu của cửa hàng nước mía Shake... và màu áo người yêu.





Lần đầu tiên, tôi đã nhìn thấy cả một khung - trời - màu - xanh, thay vì một khung - cửa - màu - xanh.









Người ta nói màu xanh là màu của ước mơ và hi vọng mà.



Và vâng, tôi đã ước mơ và hi vọng nhiều!



This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 800x531 and weights 25KB.


Nhưng đó chỉ là một thời điểm trong quá khứ mà thôi.









Tôi đã đánh mất dần từng màu xanh. Hay màu xanh đã rời bỏ tôi? Bỏ đi như những lần trước đây, dù rằng lần này tôi đã trân trọng nó rất nhiều.







Tôi đã bắt đầu thích màu xanh lá cây từ một thời điểm trong quá khứ. Đến giờ vẫn vậy, không đổi thay. Chỉ là, không kiếm được khung cửa nào lá còn xanh mà thôi...



6 nhận xét:

Biển Xanh nói...

Bé ah ! Tiếp tục yêu màu xanh nha bé ! Cho quá khứ, cho hiện tại và cả mai sau !

!!!...mộ khói...!!! nói...

mùa về sẽ lại xanh mướt một màu..... xanh cả trong tim Nấm nữa nhé!!!

Mưa một mình nói...

Đến giờ vẫn vậy.
Không đổi thay.

Quế Ngân nói...

Màu chữ k nhìn rõ , hix hix ... Nhưng mấy tấm hình nhìn mát con mắt! Hí

┼µ│L│îþe___ (¯`·.♪.·MóM·.♫.·´¯) nói...

hèn chi cái theme xanh tè le! chị cũng yêu màu xanh :D

Minh nói...

Màu xanh là màu của Hy vọng phải không em?

Đăng nhận xét