Thứ Hai, 25 tháng 8, 2008

Chuyện |Dài đừng đọc nhức mắt|




Chuyện.

Có một ngày mình đã rất đau và buồn.Ngày ấy,với một tin nhắn tất cả trong mình như sụp đổ.Rồi mình tỏ ra là mình là người bao dung,rộng lượng.Rồi mình tự gượng gạo đứng lên ở chính chỗ mà mình đã ngã.Không có bàn tay,không có đôi tay nào nắm hay đỡ mình đứng dậy cả.Mà có lẽ như thế mới hiểu ra nhiều thứ.Thời gian ấy gắng gượng lắm mới tỏ ra bình thường và không yếu đuối.Nhưng đêm tối đó mình vừa nói vừa khóc.Lúc ấy mình không tỏ ra ta đây là người kiên cường và mạnh mẽ được.Rồi từng ngày sau đó,một thời gian ngắn nhưng đối với mình nó rất lâu...

Trở lại.Có lẽ đó là một điều hạnh phúc nhưng cũng có thể...À không,biết đâu đó là hạnh phúc thật...Thật đến không ngờ.

Rồi một ngày Củ cải,cà rốt gì đó mình không nhớ.Cái ngày nói chuyện như búa bổ.Rồi ngày đó cũng qua đôi khi đọc lại nội dung nói chuyện thấy nhớ lúc hiếm hoi giận nhau như thế.Đó là điều đáng mừng chăng?

Nhưng mình nhớ có câu nói :"Được một lần thì sẽ có hai lần rồi 3 lần,4 lần...".Đó là một câu nói nghe xong nên vui hay nên buồn?Chắc có lẽ cũng tùy vào một lần thêm đó là cái gì nữa nhỉ?

Mẹ nói :"Cái gì của mình thì sẽ của mình,cái gì không phải của mình cố tìm cách có nó thì đó cũng không phải là của mình.Nếu có được đi chăng nữa thì mình cũng chỉ giữ được cái thể xác.Còn linh hồn?Con đừng nghĩ mình sẽ giữ được cả hai."

Mình hay cười khi nghe mẹ nói những câu gần như triết lí như thế.Vì mình đâu có tìm cách để có được những thứ không phải là của mình.Đó không phải gọi là thủ đoạn là cướp giật hay sao?Mình không bao giờ thủ đoạn,mình cũng không tranh giành,cướp giật cái gì của ai.Không bao giờ!

Nhưng giờ đây,đến giây phút này đây ngồi nhớ lại câu nói của mẹ ngày nào mình lại thấy rất đau.Có thể con đã thủ đoạn một lần mẹ ạ!

Quyết định không đi,mặc dù mình đã 18 tuổi đủ để quyết định tương lai cho mình,có ý kiến của mình.Nhưng,ở nhà không ai đồng ý cho mình được cái quyền ở lại.Ba nói :"Con không có cái quyền ở lại".Nghe câu nói ấy cứ cảm giác ba đang muốn đuổi mình rời khỏi nơi ấy nhưng sự thật thì không phải thế chỉ là cảm giác của mình thôi.

Mấy lần gặp anh Vũ,anh hay khuyên mình đi đi,để có tương lai hơn,để sung sướng hơn...Nhưng mình kiên quyết ở lại.

Hôm tình cờ chat với bà Phong lan đen hình như bả cũng nói chẳng ai như mình.Ừ bởi vì đâu có ai điên như mình.

Lúc nhắn tin nói với chị Tulip nữa,không đi còn bàn kế hoạch tẩu thoát nếu như lời nói không có tác dụng.Vì cái gì cơ chứ?Vì cái gì?Ở lại vì cái gì?

Mẹ không muốn mình rời xa,như thế này là đã xa lắm rồi nhưng mẹ cũng muốn mình đi lắm.Nhưng mẹ hiểu,mẹ hiểu mình ở lại vì cái gì,vì ai.Mẹ ôm mình vào lòng và nói duy nhất một câu :"Phải thương bản thân mình hơn bất cứ thứ gì khác,mình không thương bản thân mình thì làm sao một người nào khác có thể thương mình như mình mong muốn được.Con không thấy sai lầm của mẹ là đã quá thương một người hay sao?".Lúc đó,mình còn chưa thấm thía cái câu nói ấy.Còn mơ hồ,còn vô tư,còn chưa biết nghĩ mặc ngày đó cũng chỉ cách đây vài tháng chứ không lâu.Nhắc đến câu đấy,mình lại nhớ đến anh Long.Anh có nhận xét là qua từng hành động lời nói thấy mẹ vẫn còn thương ba mình nhiều lắm.Giá như anh cũng có người thương anh như vậy.Mà lúc đó em cũng giá như có người thương em như mẹ đã thương ba vậy.

Tuy rất cương quyết nhưng vẫn nghĩ về cái quyết định của mình.Ở lại phải chăng là một điều tốt?Và mình nghĩ rất lâu hình như cũng chưa nói với ai là mình đang vẫn còn nghĩ về nó.Rồi từng ngày trong suy nghĩ và trong chờ đợi.Ngày 22.8 qua rất ngọt,rất êm.Ngày ấy thật hiền hòa với Bánh trung thu,Lồng đèn,Kem,Phim Wall-E trong trí tưởng tượng.Mình ở lại trong đôi mắt buồn của mẹ,hơi thở dài của ba và cái lạnh nhạt của Bà.Chỉ duy nhất một người vui và mừng vì được ở lại.Và mình cũng vui theo niềm vui nhỏ nhoi đó.Đó cũng có lẽ là lần duy nhất mình phản đối kịch liệt một điều cho tương lai của mình.

Có lúc Ba đã từng nói :"Đối với con gia đình này không quan trọng,đối với con những thứ khác quan trọng hơn.Mà nếu gia đình có quan trọng thì là cái gia đình nhỏ của con chứ không phải cái gia đình này".Nhưng Ba biết không,cái gia đình nhỏ mà con hay mơ về chỉ là có ở trong mơ.Nó không có một ngôi nhà nhỏ,một kệ sách,một tình yêu và những tiếng cười đùa của trẻ thơ.Có thể con sẽ là một cô giáo dạy trẻ để thỏa mãn niềm yêu thích trẻ con trong con.Chứ không phải là một người mẹ trẻ với những đứa con của chính mình.Giờ đây điều đó không còn là mong mỏi của con nữa.Con muốn khẳng định gia đình rất quan trọng với con.Cho dù gia đình đó lớn chứ không phải gia đình nhỏ.

Anh Long à,anh nhớ không con đường từ bến đò về nhà mẹ.Cái con đường đất ngày nào giờ trán xi măng thẳng tăm tắp,nắng chói chang và không có một cái bóng cây?Con đường mà anh quay cái màn hình của máy để chụp em ấy.Đêm qua,em về con đường ấy.Buổi sáng và trưa nó nắng bấy nhiêu,chói chang mấy nhiêu thì đêm xuống nó tĩnh mịch và tối lại bấy nhiêu.Em về mẹ đò 9h về đến đấy cũng chừng 9h30,lướt thướt đi bộ về trên con đường tối ấy và khóc.Khóc thỏa thích vì có ai nghe,ai thấy đâu mà sợ.Trước đó em có nhắn cho anh cái tin bằng số tiền còm cõi còn lại trong cái điện thoại của em "Anh...| Rồi yêu thương cũng hóa gió tung bay |".Và anh biết không?Cái yêu thương ấy nó bay phần phật anh ạ!Em ăn sáng cho đến giờ ấy không thêm một hột cơm,miếng bánh nào.Nhưng em không đói,em không cảm giác đói,em chỉ cảm giác đau.Rất đau.Em khóc miết đến cái cây cầu gòn,nơi mà hai anh em mình nằm võng ấy bên bụi tre nhìn đối diện qua ấy.Chắc anh nhớ.Em quẹt nước mắt để có thể bước vào nhà.Mẹ kêu em ăn cơm nhưng em không cảm thấy đói.Em có thể giấu ai đó bất cứ thứ gì nhưng em không giấu được mẹ em đang buồn như thế nào.Em ôm mẹ.Mẹ không hỏi em là đang có chuyện gì,đang gặp cái gì,đang buồn gì.Mẹ chỉ nói :"Con có thể làm được nếu con thấy nó đã bắt đầu...".Mẹ bỏ lửng câu nói nhưng em biết mẹ cũng muốn khuyên em như anh đã từng khuyên.Cái lần anh dùng điện thoại mẹ nhắn tin cho em ấy "Anh thấy em không hợp...".Em chui vào giường ngoại ngủ,ôm con gấu bông ngày nào.Và nằm vật vã ra khóc tiếp.Cái cảnh tưởng hôm qua ấy em nhớ đến tối mùng 3 Tết.Nghe xong điện thoại,tự dưng xách đèn ra bờ tre nằm võng khóc rắm rức nhưng lại không dám cho lên tiếng vì sợ anh và Út hay.Rồi anh hỏi :"Đãm chị có chuyện gì?".Em biết anh biết em có chuyện gì,chỉ có điều anh không nói.Em biết anh buồn thế nào cái ngày mùng 4 Tết ấy.Và em vẫn muốn xin lỗi cho dù chuyện đó đã rất lâu rồi.Em đối xử với anh như vậy để rồi khi ngày nào yêu thương hóa gió em lại tìm về anh mà khóc,mà than...

Sáng em nhắn tin cho anh rồi đó,anh nhớ làm theo tin nhắn nhá.Em nghe đâu mạng này có cái dzụ gọi cho 3 số liên lạc thân thiết mỗi phút giảm tới 90%.Hi tha hồ mà gọi,khỏi nhắn gì.Mẹ mua cho đó,thấy mẹ cưng em không?Anh là con rơi nên không được cưng bằng đâu.haha

Hôm qua dặn với lòng là không buồn,không giận gì nữa.Phải để cho lòng mình thanh thản thì mình mới cảm thấy bình yên.Nhưng mà...chẳng được hĩ.Không giận thì được chứ không buồn thì chịu.Haha mà đau quá.Tối hôm qua đau thót cả tim nhưng biết làm sao được.Thử đặt chú gấu bông ngồi dậy và lòn tay ôm từ phía sau.Nước mắt ràn rụa vậy mà cười hô hố vì tự nhiên thấy mình điên quá đỗi.Con gấu bông to quá,mềm quá và vô tri quá!

Đặt nó nằm xuống rồi thủ thỉ,thỏ thẻ với nó những điều mình đang nghĩ.Mình bảo với nó rằng:"Mày,tao chả biết tao sống làm sao nhưng tao lúc này hay ăn dưa bở lắm cơ.Mà chẳng những thế đâu nhé,tao còn thấy lù lù một khoảng cách trước mắt nữa.Mày xem có ứa gan tao hay không?Khoảng cách địa lí thì có là gì,cái khoảng cách mình tự thấy trong tâm hồn nó mới đáng sợ.Mà thôi tao đau quá,nằm lên mày thì êm thật đấy nhưng chán phèo.Phải chi mày nói được nhỉ?Tối tối tao kể mày nghe những chuyện buồn của tao....".Cứ thế nói cho Gấu Bông không biết bao nhiêu là chuyện trên trời,dưới đất mà chỉ có đứa khùng lúc nửa đêm như mình mới nghĩ ra và làm thôi.haha...Bà điên!

-Đ à,ngủ đi,đừng vẩn vơ nữa.Mới sáng bảo lúc này nhiều mụn sao giờ lại thức miết vậy?

-Dạ con ngủ đây!

| 1h24p sáng |

-Đ mẹ kêu con ngủ , mà con nằm wài đó sao?

[sao mẹ biết mình còn thức nhỉ?Giường mẹ với giường ngoại cách xa thế kia mà]

-Dạ

| 2h08p sáng |

-Sáng tới nơi rồi chộp mắt ngủ chút đi.Chuyện gì mai hẵng tính nghe không?

[giả bộ đã ngủ nên nằm im lun]

-Mẹ nói mà không nghe hả?Ngủ đi.

-Dạ!

|3h48p sáng|

|5h sáng| chui ra luôn vì lí do là trời đã sáng.Mình thức...rồi mẹ cũng thức.Một đêm sát cánh bên con.

Mình thắc mắc tại sao từ 8-9h sáng đến 4h chiều người ta có thể than mệt,than buồn ngủ,than đói,than nắng,than nóng...Mà từ 8h sáng đến gần 10h khuya người ta vẫn có thể đi được?

Chậc mà chắc là đi với mình bùn ngủ lắm cơ.Hơhơ.Bùn ngủ quá mà,mệt quá mà,nóng nắng quá mà.

Mình thắc mắc tại sao...|mà thôi nói làm gì|

Lúc chiều hôm qua từ 2hmấy đến 5h mấy chiều mình để cái stt ngoài Y!M rằng

♥ Em sẽ yêu anh,yêu mãi thôi ♥ |...Giá mà...mình đang ở gần bên ai đó...|

Mà đâu có thấy cái câu ấy,làm gì thấy được cơ chứ?Mình chờ từ 2h mấy đến 3h không thấy,3h20 mình nhận được tin nhắn.

Lúc này mình giả bộ từ bi lắm,từ bi từ sáng đến tối mịt.Phờ râu!

Bây giờ trong đầu vẫn có câu ấy |Em sẽ yêu anh,yêu mãi thôi|.Nghĩ về câu ấy nhưng không dám mong có điều ngược lại.

Điện thoại mình hết tiền zòi,thậm chí hôm nay nó còn có 1k thoai.Từ hôm xài đến h điện thoại mà còn 10k là mình lo nạp tiền dzô rồi.Lần này hết tiền rồi không còn đồng nào nhưng mà cũng không cần phải nạp thêm nữa.Số 285 lẫn số 331.Không còn một cắt,một xu,một đồng.Tắt điện thoại luôn rồi,điện thoại mà không có tiền như đồ mũ vậy á.Haha...dẹp đêeeeeee!

Điện thoại mình bị trầy một đường ở mặt rồi,nhìn thiếu thẩm mĩ và xấu xí tợn.Mặc dù nó là đồ cùi bắp thôi.Làm mọi cách cũng không thể nào hết chỉ có cách là đi thay cái mới thôi.Tim mình cũng có một vết tì rồi,không nhìn thấy được nhưng mà chắc cũng thiếu thẫm mĩ y chan cái điện thoại thôi.Làm mọi cách để xóa nó đi nhưng không thể nào được,mà tiếc là mình không thể thay tim mới nhưng thay cái mặt kiếng mới cho điện thoại.Tức tim mình giờ đã xấu!

24.08 sinh nhật Mưa

24.09 sinh nhật Béo

2.9 kỉ niệm một năm ngày (!) [em giữ cho em biết]

Thuốc đắng dã tật,sự thật mất lòng.

7 nhận xét:

Minh nói...

Cô bé! Em mới có 18 tuổi thôi ư?

Mưa SG nói...

dài....mỏi mắt thiệt nhưg vẫn ngồi dán mắt đọc hết,hớ hớ [mưa nhìu chịn :"].Xả ra bớt tí đi,sao mà......đọc mà c thấy mệt mỏi dùm nấm lun ák :|.Có điều này,mẹ of nấm hơn mẹ of mưa nhìu,nhìu lắm :]:"Cái gì của mình thì sẽ của mình,cái gì không phải của mình cố tìm cách có nó thì đó cũng không phải là của mình.Nếu có được đi chăng nữa thì mình cũng chỉ giữ được cái thể xác.Còn linh hồn?Con đừng nghĩ mình sẽ giữ được cả hai."Câu này là mưa tư mình học đc chứ chẳng ai nói dùm cả ^^
P/S : thik câu này (24.08 sinh nhật Mưa) , hí hí.2/9 : kỉ niệm of nấm,cũng là ngày chờ đợi of mưa ^^~

Mưa SG nói...

dài....mỏi mắt thiệt nhưg vẫn ngồi dán mắt đọc hết,hớ hớ [mưa nhìu chịn :"].Xả ra bớt tí đi,sao mà......đọc mà c thấy mệt mỏi dùm nấm lun ák :|.Có điều này,mẹ of nấm hơn mẹ of mưa nhìu,nhìu lắm :]:"Cái gì của mình thì sẽ của mình,cái gì không phải của mình cố tìm cách có nó thì đó cũng không phải là của mình.Nếu có được đi chăng nữa thì mình cũng chỉ giữ được cái thể xác.Còn linh hồn?Con đừng nghĩ mình sẽ giữ được cả hai."Câu này là mưa tư mình học đc chứ chẳng ai nói dùm cả ^^
P/S : thik câu này (24.08 sinh nhật Mưa) , hí hí.2/9 : kỉ niệm of nấm,cũng là ngày chờ đợi [1 ng] of mưa ^^~

Mưa SG nói...

dài....mỏi mắt thiệt nhưg vẫn ngồi dán mắt đọc hết,hớ hớ [mưa nhìu chịn :"].Xả ra bớt tí đi,sao mà......đọc mà c thấy mệt mỏi dùm nấm lun ák :|.Có điều này,mẹ of nấm hơn mẹ of mưa nhìu,nhìu lắm :]:"Cái gì của mình thì sẽ của mình,cái gì không phải của mình cố tìm cách có nó thì đó cũng không phải là của mình.Nếu có được đi chăng nữa thì mình cũng chỉ giữ được cái thể xác.Còn linh hồn?Con đừng nghĩ mình sẽ giữ được cả hai."Câu này là mưa tư mình học đc chứ chẳng ai nói dùm cả ^^
P/S : thik câu này (24.08 sinh nhật Mưa) , hí hí.2/9 : kỉ niệm of nấm,cũng là ngày chờ đợi [1 ng] of mưa ^^~

Mưa SG nói...

lỡ tay búm chuột nhìu lần wow,hjx hà,tại tg~ kái 360 nó đứng nữa =.=" Mà thoy kệ lâu lâu spam blog bạn nấm tí đỡ pùn,há há,có ai jận or pùn fiền j mjn hôh ta :-"

┼µ│L│îþe___ (¯`·.♪.·MóM·.♫.·´¯) nói...

zòi, có những chuyện không thể nói thì bây giờ em đã nói được zòi, đa phần là từ phía gđ như chị, sau đó bắt đầu lôi kéo đến chuyện này chuyện khác! hix, chí ít thì cũng có chị tulip nài cũng có liên quan, hừm, chị thấy mình đã làm 1 việc xấu xa ghê áh, nhưng chị cugn4 nghĩ đó là 1 việc làm có ý nghĩa :D
Bất ngờ thay, trước đây chị cũng để blast câu mà chị nghĩ ra "cái gì là của mình thì sẽ là của mình, cái gì không phải là của mình trước sau gì nó cũng mất" ----> cũng gần gần giống cấu của mẹ em ghê heng.
à, cái câu "em sẽ yêu anh yêu mãi thôi" có phải trích trong câu đầy đủ là "và em sẽ yêu anh yêu mãi thôi, nhớ đến anh như...." không, quên mất tựa đề bài hát rồi!

МèO nói...

viết ra dc hết thì cũng nhẹ lòng đôi chút rồi phải ko em, bình yên nhé

Đăng nhận xét