Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2008

Điều ước




-Nếu có một điều ước,em sẽ ước gì?

-Em ước mọi người cũng có một điều ước như em.

Há hốc...há hốc và chợt thức tỉnh hỏi tiếp:

-Vậy em vẫn chưa ước gì cho mình cả ư?

-Không em đã ước cho mình rất nhiều rồi đấy chứ...rất nhiều.

-Anh...anh chưa hiểu.Anh vẫn thấy em chưa ước cho mình.

Em cười...cười như mùa thu toả nắng.Trời đang thu!

-Em hỏi anh nhé!

-Ừm anh rất sẵn lòng nghe em hỏi và trả lời cho em.

-Ba em thương em không?

-Dĩ nhiên ba thì phải thương con chứ,không chỉ ba em thương ba mà tất cả những người cha trên cõi đời này đều thương con của mình.

-Thế mẹ em có thương em không?

-Lẽ sống của mọi người mẹ trên đời chính là những đứa con.Và mẹ em cũng thương em như ba của em vậy!

-Thế bạn trai em có thương em không?

-Có mà không đơn thuần là thương mà là rất thương.

-Thế anh có thương em không?

-Dĩ nhiên là anh cũng thương em,vì anh chỉ có mỗi em là người bạn,người em và đôi khi là một...người chị.

-Thế em gái em có thương em không?

-Có!

-Thế bạn bè em?

-Cũng có!

-Vậy còn...?

-Có!

-Vậy bé Da Heo,Gà Con và nhóc Heo con?Hay thằng Ku Khoa,nhóc Bơ?

-Đều có chúng rất thương và quí em.

-Và...

-.....

Tôi cứ hỏi anh miết về những người thân ,những người bạn,những người tôi đang quen hoặc mới quen.Thậm chí hỏi những người tôi mới gặp lần đầu.

Em lại cười,hồn nhiên và tinh nghịch.Em là thế!

-Thế em hỏi như vậy có ý gì?

-Em trả lời câu hỏi đầu tiên của anh chứ ý gì.

-Anh ...anh vẫn chưa hiểu.

-Anh thấy đấy em có biết bao nhiêu người yêu thương và quí mến.Và trong số những người yêu thương em đấy sẽ có ít nhất một người ước điều tốt đẹp nhất sẽ đến với em.Đấy là em nói ít nhất một người thôi đấy,biết đâu tất cả họ đều ước cho em.Hì hơi tham lam tí anh nhỉ?Nhưng em tin thế!Anh chẳng bảo họ thương em là gì?Và rồi em sẽ nhận được những điều tốt đẹp nhất từ một điều ước của ai đó trong số họ.

-Nhóc này thật là...Nhưng em biết không?Anh tin...anh tin ít nhất có 2 người ước cho em đấy!

Em lại cười,em chỉ biết ít nhất một người ước điều tốt đẹp cho em hoặc giả họ ước em sẽ có thêm vài điều ước nữa hoặc thậm chí vài ngàn,vài triệu điều ước nữa và em không biết người đó sẽ là ai trong số họ.Nhưng bây giờ em biết người thứ hai là ai.Là ai...

Cuộc sống quá bộn bề,xô bồ và vội vã khiến cho mọi người phải cuốn cuồn chạy theo cái vòng xoay ấy.Họ phải đi làm,đi học,đi kiếm tiền,...để phần nào phục vụ được đầy đủ nhu cầu của họ.Và trong số đó sẽ có người cho rằng những điều ước giờ chỉ còn là chuyện cổ tích...và nó chỉ dừng lại ở hai từ "Cổ tích".Thế nhưng nếu không ước mơ liệu cuộc sống này khô khan và nhàm chán biết chừng nào?Tại sao không mơ khi nó cũng chẳng làm ta mất mác hay tổn thương gì?Và tớ biết có nhiều câu chuyện cổ tích đang diễn ra và xảy ra ở trong cuộc sống mang tiếng bộn bề và phức tạp này.

♥○♥○♥○♥○♥

Tớ biết có cô bé bán vé số da đen nhẻm,tóc cháy nắng,đôi mắt hẹp tí,mặt đầy mục ruồi,tàn nhang...Cô bé ấy không có đôi mắt to tròn,long lanh cũng không có lúm đồng tiền để có thể gọi là Xấu-nhưng-có-duyên.Hàng ngày cô bé phải đi bộ từ con đường này đến con đường khác để bán hết số vé số mà cô bé đã lãnh.Dĩ nhiên không phải ngày nào cô bé cũng bán sạch sành sanh trước giờ xổ số.Đôi khi cũng ế,cũng sót lại đôi vài tờ.Nhưng cô bé phải cố gắng để bán cho được số vé ấy.Một hôm cũng như bao hôm khác cô bé vẫn đi bán nhưng hôm nay từ sáng đến chiều cô bé bán duy nhất được 5 tờ,95 tờ còn lại vẫn nằm im trong lòng bàn tay bé nhỏ ấy.Cô bé vẫn kiên nhẫn và chỉ biết cố rảo bước nhanh hơn mọi khi vì đồng hồ đã chỉ 15h chiều.Và đôi mắt hẹp tí ấy giờ đây lại rảo quanh nhanh hơn thường ngày để tìm mong một người có thể mua cho cô bé vài tờ vé số thậm chí chỉ một tờ.Và rồi...may mắn không mỉm cười cho cô bé,95 tờ vé số ấy vẫn nằm trong tay cô bé ngoan ngoãn và chịu đựng.Nước mắt của cô bé rơi...rơi xuống ướt nhoà đôi mắt hẹp và ướt nhoà cả đôi gò má đầy tàn nhang và đen nhẻm kia.Có lẽ lúc ấy cô bé ước :"Giá như mình bán được hết số vé này trước giờ xổ" hoặc " Giá như bây giờ mới 9-10h sáng chắc mình sẽ bán kịp".Đó là điều ước của cô bé.Điều-ước-bán-hết-vé-số.

Tớ lại biết có một người đàn ông làm bốc vác ở bến đò.Ông ta có lẽ hơn 40 tuổi,da rám nắng,tóc cắt ngắn gọn gàng,nhưng ông ta lúc nào cũng mồ hôi nhễ nhại.Hàng ngày,ông phải vác từng cần xé trái cây từ đò của chủ trái cây đem lên bờ để bạn hàng cân.Mỗi cần xé nặng hơn 50kg ấy-người đàn ông ấy nhận được vài ngàn.Lúc thì ông vác chôm chôm,lúc thì nhãn,lúc thì cam,lúc thì bơ hoặc khoai,bắp,bí,mướp...mùa nào thì vác cái ấy.Người ta thương ông hiền lành,chăm chỉ đôi khi sau một ngày làm việc mệt mỏi ông lại nhận được một bịch chôm chôm,vài ba kg nhãn hay đôi ba trái bắp,mấy trái bầu,dăm ba trái bí...Đó là niềm vui sau một ngày làm việc.Niềm-vui-của-người-bốc-vác.Nhưng không phải lúc nào ông cũng được "diễm phước" là bốc vác để có tiền.Đôi khi ông cũng ngồi không-chờ một tiếng gọi của ai đó.Đôi khi ông cũng muốn trên đôi vai chai sần và mỏi nhức của mình vẫn có một cần xé gì đó nặng thật nặng.Vì sao?Vì ông muốn mình có tiền nuôi mấy đứa nhỏ ở nhà.Có lẽ lúc đó ông ấy ước:"Giá như có nhiều hàng hoá để mình bốc vác" hay "Phải chi ngày nào cũng được như ngày hôm nay" (một ngày bốc vác được khá khẩm) hoặc "Ước gì mình cũng có đôi ba trái bơ to ấy cho tụi nhỏ ở nhà"...Đó là điều ước của người đàn ông.Điều-ước-của-người-bốc-vác-muốn-có-tiền-lo-cho-tụi-nhỏ-ở-nhà.

Thế nhưng bạn biết không?

Hôm lãnh lương,người đàn ông cầm trên tay xấp tiền polime của vựa trái cây trao tay.Giữ thật chặt vì sợ nó vuột mất,sợ chỉ phút chốc đây thôi mình lại tỉnh giấc mơ và đó lại là tiền của người ta.Mặc dù...mặc dù ông đã bỏ ra cả tháng trời bốc vác những chiếc cần xé quằn nặng đôi vai.Ông tính..."Mình sẽ mua cho thằng Hai cái áo mới đi học,áo nó cũ quá rồi.Mình sẽ mua cho con Út mén đôi dép mới,đôi dép nó đứt lâu rồi lại phải buộc dây ni lông nhiều chỗ.À à mình còn phải mua cho bà nhà một bộ đồ mới.Hôm qua lúc mình bốc vác thấy bên sông có bà bán quần áo thun chỉ có 25000/1 bộ trông cũng nhiều hoa,nhiều kiểu.Nhưng bà ấy chịu mặc không ta?Không mua về lại cất đi vì sợ cũ mất.Ừ mà thôi mình cứ mua cho bà ấy" và rồi ông nhét thật chặt số tiền ấy vào túi quần.Trên đường đi mua mấy thứ đã nghĩ ông thấy một con bé ngồi khóc lặng lẽ bên cầu.Ông nghĩ nó bị lạc hay bị mất xe đạp gì đó.Ông đạp chậm chiếc xe ngang qua cô bé rồi không hiểu sao ông ngừng xe và dẫn ngược lại hướng cô bé.

-Sao con khóc?Con bị lạc mẹ à hay con bị mất xe đạp?

-Con chưa bán hết vé số mà sắp giờ sổ rồi.

-Vậy con còn nhiều không?Bao nhiêu tờ?

-Con còn 95 tờ.Cô bé vừa nói vừa nắm chặt số vé số như sợ phút chốc 95 tờ vé số ấy sẽ bay đi.

-Chú...à...chú...à...hay là con bán hết số vé ấy cho chú đi.

-Thật...thật...hả chú?

-Ừ...chú nói thật.Giọng người đàn ông chùn xuống...

-Chú...chú...nói thật chứ?

-Ừ mà...chú nói thật mà.

Cô bé ôm chầm lấy người đàn ông đầy mồ hôi và cám ơn rối rít.Có lẽ...

♥♥♥

Cô bé về nhà,kèm theo bịch cháo cho đứa em nhỏ.Mẹ cô bé ngồi thêu áo mướn vì đôi chân tật nguyền sau một vụ tai nạn.

Người đàn ông còn lại vài chục ngàn mua được mấy kg gạo đem về nhà.Người vợ đon đả ra ngõ đón chồng khi mặt mày lem luốc lọ nồi và xộc vào mũi người chồng mùi khói.Buổi cơm chiều vang lên tiếng cười của một căn nhà nhỏ,ọp ẹp.

♥♥♥

Có lẽ người đàn ông đó là một ông Bụt-bốc-vác chăng?Và điều đó có phải là một cổ tích có thật đối với cô bé ấy không?

Bạn đang thắc mắc tại sao cô bé ấy không ước mình sẽ thoát khỏi cái số bán vé số chết tiệt này?Bạn đang thắc mắc tại sao người đàn ông kia không ước mình sẽ giàu lên để có người hậu hạ chứ không phải bốc vác như thế này?

Ừm đó cũng là một điều ước.Và họ hai người ấy có quyền ước như thế.Nhưng họ được sinh ra và lớn lên trong cảnh nghèo khổ,đôi lúc túng thiếu họ chỉ ước những cái thật gần,thật bình dị.Họ chỉ ước mình đủ ăn hoặc đừng thiếu nợ.Họ bằng lòng với những gì họ có.Thế mà tớ buồn vì những bạn,những người được sinh ra trong hoàn cảnh khá giả hơn hoặc giàu lại hay không bằng lòng với những gì mình có.Những cô con gái tiểu thư hay chê ỏng,chê eo cái gì mình không bằng lòng,lại làm mình làm mẩy bỏ cơm khi không được đáp ứng yêu cầu.Mà có biết chăng có người đang mong một bữa cơm với...nước mắm và canh là nước cơm nêm ít muối.Những chàng trai nhà giàu tụ tập quán bar này,vũ trường kia,đòi mua xe này,điện thoại kia đòi đi bụi,bỏ nhà khi không được đáp ứng.Mà có biết chăng có người nai lưng ra làm từ sáng đến tối mịt vẫn thiếu cái ăn,mong sao tối nay cả nhà được ăn no bụng với những món đạm bạc.Họ-mơ-một-bữa-cơm.

Và rồi bạn đang thắc mắc người đàn ông bốc vác ấy nói sao với vợ mình?Người đàn ông ấy nói thật cho người vợ nhem nhuốc của mình nghe.Người vợ ấy thông cảm mặc dù bữa cơm ấy...bữa cơm một tháng nay từng ngày cả nhà đều mong.Vì ngày đó họ sẽ được ăn thêm cá hay thịt thay cho canh rau,nước mắm,tương chao hàng ngày.Nhưng gia đình ấy vẫn có những tiếng cười trong bữa cơm đó.Lòng họ thanh thản,lòng họ vui vì giúp được cho cô bé ấy.Cho dù cả tháng nay mồ hôi đổi ra chỉ là 95 tờ vé số vô hồn...không trúng.Và khi viết đến đây,tớ chợt nảy sinh một điều ước.Giá như gia đình bé nhỏ ấy trúng được một tờ trong số 95 tờ ấy.Để họ có thể yêu thương người hơn nữa.

Tớ tin thế,tin gia đình ấy nếu trúng số họ sẽ giúp được nhiều người có hoàn cảnh như họ.

♥♥♥

Và rồi tớ tin chuyện cổ tích có thể trở thành sự thật.Và tớ tin điều ước một lúc nào đó cũng sẽ trở thành sự thật nếu mình cố gắng và dĩ nhiên điều ước đó thực tế một chút (Chứ mà ước biến thành công chúa hay ước không có mặt trời,thiếu mặt trăng gì gì đó thì chịu)

P/S:cám ơn anh,cám ơn ông Bụt-mâp-ù của em vì đã luôn biến những điều ước của em thành sự thật.

Và cám ơn anh Linn người đã hỏi em "Nếu có một điều ước,em sẽ ước gì?"

4 nhận xét:

МèO nói...

Và rồi tớ tin chuyện cổ tích có thể trở thành sự thật.Và tớ tin điều ước một lúc nào đó cũng sẽ trở thành sự thật nếu mình cố gắng và dĩ nhiên điều ước đó thực tế một chút (Chứ mà ước biến thành công chúa hay ước không có mặt trời,thiếu mặt trăng gì gì đó thì chịu)
chị thích đoạn này, nhưng sự thật lại ko đơn giản như vậy em à, với chị, cổ tích ko có ở thế giới này

!!!...mộ khói...!!! nói...

!^^ ôm Nấm cái nàh! chị cũng có riêng điều ước cho Nấm đấy!^^ thương....!!!

!!!...mộ khói...!!! nói...

entry hay lắm!...cổ tích giữa đời thường!!!^^

Mưa SG nói...

ko hỉu sao đọc entry này of cậu tớ.....sợ,cậu ạk.Ko fải là tớ ko có điều ước hay ước mơ,nhưg đó chỉ là tớ of nhữg ngày trc kia,kòn h.....đến sẽ đến và tớ vui với nhữg j mình đag có,tất nhiên,sẽ cố jữ nó ^^
P/S :entry hay ^^~

Đăng nhận xét