Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2008

Buông




Mở đầu hay kết thúc?

Cũng có thể là mở đầu nhưng biết đâu được là một kết thúc.Nói chung vẫn còn đang trong tình trạng chờ đợi câu trả lời.Nhưng tự bản thân mình muốn kết thúc tất cả để mở đầu một cái mới.Kết thúc tất cả?

Ừ.

Tớ muốn kết thúc tất cả…tất tần tật.

Liệu có quá bất cần và… bất khả thi không mậy?

Tao cũng không biết nhưng tao biết ít nhất một điều là tao muốn chấm dứt tất cả.

Mày buồn chuyện gì hả?

Ừ biết đâu thế,chắc tao đang có chuyện buồn.

Tao ghét mày,ghét cái tính của mày nữa.Hở có chuyện gì và ở một khía cạnh nào đó là mày đánh bom dính chùm tất cả.Liệu có công bằng từ một người luôn đòi công bằng như mày?

Ừ tao là vậy.Nhưng mày phải nhớ rằng tao là một đứa dễ nguôi ngoai,dễ bỏ qua và nhất là vì một chuyện vui gì đó tao có thể đập bẹp hết mấy cái nỗi buồn đang hiện hữu.

Ừ thì biết thế nhưng không phải cách làm đó là đúng,là tốt,là hay.Mày phải biết cân bằng và phân biệt rõ ràng giữa chuyện này và chuyện khác.Tao nói đến cái giới hạn,mày hiểu không?

Cần cóc gì giới hạn khi con người luôn tìm cách vượt qua cái giới hạn cho phép.Cái gì càng cấm người ta càng muốn làm,cái gì càng ngăn nguời ta càng muốn tiến tới.

Mày ngang.

Tao sinh ra thuộc cung Cự Giải.

Tao cóc cần biết mày sinh cung cái quái gì.Nhưng mày ngang,ngang hơn cái cung mày sở hữu nữa.Tao biết có người tác động được mày.

Haha cũng có thể mày nói đúng,nhưng tiếc nó đúng ở lúc nào đó nhưng lúc này thì xin lỗi chả ai tác động được tao kể cả…người tao yêu thương nhất.

Người yêu thương nhất?

Một ngày

Lần đầu tiên cảm thấy được tự nhiên sánh bước bên người ta | Cũng có thể đây không phải là lần đầu tiên nhưng nếu có thì mình cũng chẳng nhớ lúc nào mình đã tự nhiên như thế | Ừ chắc là lúc sánh bước rảo quanh một vòng Diamond.| Có lúc mình thèm vòng bàn tay nhỏ qua cánh tay người ta cứ thế “bấu víu” bước.Vậy mà cái bản tính “kì quặc” cứ lấn áp nên chả bao giờ đi kề bên mà lòn được bàn tay nhỏ vào cánh tay to | Nhớ lúc đó có câu hỏi là muốn đi dạo shop,ăn kem hay là ra đường đi vòng hít bụi. Mà mình nhớ trong thâm tâm mình,trong tư tưởng mình từ lâu lắm rồi có mong ước được nắm đôi bàn tay to của ai đó dung dăng dung dẻ trên từng con phố.Hoặc giả đi trên con đường có hai hàng cây xanh mát , rợp bóng cây ,đôi bàn tay nhỏ cầm một chùm bong bóng càng tốt | Làm con nít wài sao ta? | Nhớ lúc nhắn tin đòi mua bong bóng được trả lời bằng tin nhắn “Uh được thôi ai cấm đâu ,mua kẹo mút cho em ăn luôn cũng được”.Nhận được tin nhắn cười toe, khoái chí.Mình cũng không nhớ tại sao lúc ở Diamond mình bỏ được bản tính “kì quặc” và có can đảm lòn bàn tay nhỏ để “bấu” vào cánh tay to thậm chí còn dùng bàn tay nhỏ để đan vào bàn tay to bước đi trên hè phố.Miệng thì tíu tít kể về chuyện cái laptop ở nhà bị mình cho xuống sàn như thế nào,rồi chuyện ở nhà mẹ ngủ giành gối và gấu bông ra sao và còn được nghe kể về nhà bên ngoại nguời ta nữa.Đó là lần đầu tiên mình được nghe kể chuyện về bên ấy.Cái lúc được quyền chọn phim Kungfu Panda,nhớ có người luôn miệng nói con Panda í giống y chang mình.Trong khi mình thấy nó giống tới hai người lận.Mà cũng một phần nhờ phim vui nên lúc leo lên xe chạy ngoài đường vẫn còn vui vui,nói chuyện tíu tít nhất là cái hôm đi ăn Bún thịt nướng,ngồi đằng sau ghẹo ghẹo làm ai đó phải bật cười. A a a nhắc làm thèm ăn bún thịt nướng và một li sinh tố bơ cộng thêm mấy cái bịch súp cua Hạnh nữa chớ.Nói chung là tình tang riết nên nó quen hơi,quen tùm lum.Lúc ngồi ăn ở KFC đòi đi Đầm Sen,lúc đi tình tang tình tang đánh nguyên cái vòng từ bên Thám hiểm rừng xanh đi qua Lâu đài ma gòi Tàu lựơn siêu tốc rồi hỏng có đường nên làm nguyên cái vòng trở lại cái chỗ Thám hiểm rừng xanh.Lúc đó nói về dzụ thi rớt,cằn nhằn gì đó gòi bắt học hành đàng hoàng thi lại.Mình nhớ mấy trang viết đầu trong cuốn sổ đã nói đến chuyện này,mình biết trước kết quả.Thật ra có nhiều lúc đi kế bên,miệng thì cũng tíu tít nhưng có mấy lúc đầu suy nghĩ cái gì đó.

Như lúc không cho…bảo là buông là buông luôn,không lẽ lúc đó mình nói thôi phải ừ chứ sao.Mà buông thật.Mới đầu cũng chả ăn nhập gì tự dưng đi thêm vài bước nước mắt ngân ngấn,chỉ muốn chạy cái vèo biến khỏi cái chỗ vui chơi đó.Biến lun về MT.Giận hờn cái chuyện không cho chơi thì ít mà nghe câu đó cảm giác sợ hãi,cảm giác đau gì đâu.Nhớ cái lúc nhận được tin nhắn hồi hôm 2.4 năm nào ấy,thật ra chuyện đó nó xưa như trái đất òi.Đó là lần đầu tiên yêu cầu ai đó gọi đt và khóc mà miệng thì nói hem sao.Mà lâu lâu mình cũng sợ một ngày nào đó nó lập lại,hoặc vì lí do gì đó nhưng đi đến một kết cuộc như nhau.Nghĩ tới thôi đã đau.Mà người ta không hiểu câu nói đó nó tác động thế nào đối với mình.Làm mình suy nghĩ lung tung beng.Dĩ nhiên nhớ là hứa hok giận,mà lúc đó buồn chết nên giận luôn.Có ai đó kêu tùm lum nick name ra rồi kêu luôn cả tên rồi nhắc dzụ hứa không giận mà sao lại vậy?Mà hỏng lẽ mình nói là mình đang suy nghĩ chuyện hồi xưa ,hỏng lẽ nói mình sợ một kết cuộc…

Hôm nay bị sốc tăng hai khi mới dzừa chạm mặt quăng cho một câu muốn biến về liền.Dzị mà cầm cự và nhìn.Nhìn từ đầu cho tới chân rồi nhìn từ chân cho tới đầu.Nhìn mái tóc coi ngố cỡ nào mà nhắn tin khoe,rồi nhìn tới cái tay,cái bàn tay múp míp quen thuộc,nhìn tới bộ đồ bông định ghẹo con trai gì mà mặc đồ bông nhưng rồi lại thôi.Hỏi thăm vài ba câu lí nhí,nghe trả lời vài ba câu cũng lí nhí và cụt ngủn.Nghe đuổi,nghe xua đi.Hỏi một câu “đuổi hả?”-“Ừ”.Tự dưng lúc ấy muốn khóc,nhưng lại kìm lại rồi lặng im.Im và ngồi nhúc nhích cái tay,cái chân rồi lại nhìn.Thật ra là mình chờ đợi một câu nói gì đó…Giá như thái độ ban đầu không phải là thái độ muốn đuổi đi như thế.Đến thăm rồi cũng phải về chứ có ở mãi được đâu vì thật ra đến thăm với danh nghĩa là một người bạn cơ mà |Buồn thật|.Vậy mà không nói gì ngoài cái câu về đi…mặt mày nhăn nhó gì đó…mình cười giả lả nhưng đau lắm…rồi lại về đi…thậm chí viết cho một cái tin nhắn vì sợ mình không nghe thấy.Thấy đôi bàn tay muốn cầm lấy và nói “mau hết bệnh nha” hay đại loại là thế.Nhưng cái câu về đi…không cho phép.Ừm mang dép vào và về thật,gật đầu chào “người lớn” và nghe câu “Cháu về hả?”-“Dạ”.Dạ chứ biết nói gì?Biết làm gì?Chỉ biết đi về thôi.

Đón xe buýt,không có cái xe nào cho con nhỏ ngốc này đi về cả.Đứng đó,cầm điện thoại và chờ một tin nhắn giải thích nhưng không có một cái tin nhắn lúc vừa bước ra.Cảm giác chờ một cái gì đó là thật là tồi tệ và khủng khiếp.Cuối cùng chuông điện thoại cũng reo,reo hết cả một bài 25 minutes,rồi tin nhắn.Nhưng không hiểu sao càng đọc lại càng đau,chẳng thiết tha gì nữa.Tìm cái xe bus 148 bò về nhưng nhìn miếc ra đường không thấy cái xe bus nào có số mình muốn tìm.Chỉ có mấy con xe số 8 chạy vụt qua từng hồi,thậm chí có cái xe 55 cũng bỏ mặt mình luôn.Đứng đấy nhìn mãi dòng xe cộ qua lại,thấy toàn hình ảnh hai đứa nhỏ long nhong.Cuối cùng cũng leo lên được cái xe 148 mong đợi,mình chờ nó hai lần trong ngày,trong tình trạng mòn mỏi và mù tịt.Chuông điện thoại vẫn reo mình không nỡ tắt như cái lần đầu nên đành chỉnh chế độ run và cứ thế run thoả thích.Không biết ai đó có biết rằng có một đứa cũng run run…rớt nuớc mắt | Định trong đầu lần này về sẽ “về” luôn , sẽ không đá động gì đến nữa .Buồn lắm |.Giá như mình là cây hay đá gì đó để không biết gì.Giá như ai đó bật ra từng câu nói như thế nên đặt mình vào hoàn cảnh ngược lại và bị đuổi đi như thế…như thế.Có lẽ lúc đó những câu nói đau lòng đó sẽ không được nói ra.Đâu phải bệnh nặng mới cần đến thăm mà đơn giản muốn tận mắt thấy ai đó không sao.Muốn gặp,muốn ở bên.Còn nhớ không những tin nhắn,phải chăng có ai đó bảo rằng nhớ?Tại sao lúc ở đấy,ở trước mặt,ở sát bên lại làm thế?Cảm giác cứ như những tin nhắn ấy không có nghĩa nó chỉ được hình thành qua 2 cái ngón tay,một cái điện thoại và không có tí ti gì tình cảm của một người.Ngồi suy nghĩ,nhìn qua khung kính xe,điện thoại trên tay cứ run nhìn thấy mãi tên một người.Không dám bắt máy một phần vì giận,một phần vì sợ bắt lên lại nói ra những điều không nên nói…Ngồi đó và suy nghĩ….bắt máy và cố gắng cười,cố gắng như không có chuyện gì.Cũng có thể bây giờ mọi chuyện đã qua nhưng có lẽ cảnh bò đầu lên SG lần này nhớ mãi.

Lúc đi,không biết tí ti gì về cái nơi ấy,không ai chở,không ai chỉ,không ai dẫn đi.Tự đi và đi một mình.Nghĩ đến thôi cũng thấy thương và sợ mình thật.Cứ thế lon ton đi rồi lại lầm lũi về.Nghĩ cũng tức cười.Hahaha ngốc xít toàn tập.

Những cơn ngủ và những trò game…

Liệu hạnh phúc có dễ tìm nhưng mình đã nghĩ?Liệu bằng lòng với tất cả những gì mình có phải chăng là hạnh phúc? Vẫn hỏi.

Thờ ơ

Thấy M lên mạng,nói chuyện được vài câu hỏi thăm.Cứ như hai người xa lạ gặp nhau nên hỏi thăm vài câu xã giao.Chưa gì mà đã…

Ngày anh và em đến bên nhau

Ngày ấy ta gần bên nhau, như đôi bạn thân tưởng như tình yêu vẫn, muôn đời, không rời

Tại vì, anh biết yêu em,nhưng ngại chẳng nói, nên câm nín thôi.

Từng ngày, anh vẫn bên em hi vọng, một mai em sẽ đến với anh

Để rồi một ngày ,một cơn gió thoáng qua, dẫu khẽ mất rơi chiếc lá,là anh mãi xa lìa cây

Vì anh lặng thầm như cây, chưa kịp nói lời yêu lá bao giờ

Ngoài sân nhẹ rơi chiếc lá,em nghe trong lòng buốt giá.

Dường như mùa thu cũng biết, chờ đợi là mãi mãi.

Ngày em hồn nhiên, đến bên anh

Ngày ấy em là chiếc lá, hạnh phúc bên cây .Tưởng như ngày mai lá sẽ, bên cây ,không rời

Tại vì em đã yêu anh ,nên chờ đợi trái tim anh ghé qua

Từng ngày em vẫn bên anh hi vọng, một mai anh, sẽ nói tiếng yêu dù rằng một ngày là cơn gió thoáng qua.

Gió, mang theo chiếc lá ,là em mãi xa lìa cây

Vì chờ mong cây, nói lời yêu lá 1 ngày

Tự nhiên nhắc đến M nhớ đến bài Cây lá và gió rồi tự dưng nghe bài này hoài.

Chia sẻ ○ Quan Tâm ○ An ủi

“Dạo này anh vẫn khoẻ,sống thực tế nhiều hơn.Anh và T vẫn đang hạnh phúc và anh đang cố hết sức nắm lấy nó.Em onl được thì mình nói chuyện cho nhanh.Em đừng buồn,ai cũng có một số phận hết.Mai anh đi học lại rồi.Nhập học rồi” 22:31:41

“Umh.Tụi anh quen chính thức rồi.T đủ điểm đậu Đại học.Có nhiều con đường để mình bước tiếp.Ráng năm sau học thi lại đi.Không được bỏ cuộc khi mình chưa thực sự cồ gắng,vẫn còn nhiều cơ hội” 22:38:13

“Umh.Khi quyết tâm từ bỏ một điều gì hãy suy nghĩ chính chắn .Có thể mình bỏ một điều quan trọng,nhưng mình sẽ nhận lại một điều khác.Dù sao cũng phải có quyết định đúng,nếu không dc nữa thì cứ để im đi.Rồi thời gian sẽ giải quyết cho mình.Anh không muốn thấy em buồn như vậy đâu.Em suy nghĩ đi,cuộc sống này có nhiều điều đáng vui,đáng để mình bận tâm suy nghĩ hơn.Còn nhiều việc mình phải làm,quan trọng hơn việc suy nghĩ này.Rồi sẽ qua mà.Yêu thương luôn xung quanh mình,chỉ vì mình hay cảm nhận theo cách riêng của mình nên mình không nhận ra tình yêu quanh mình.Đừng buồn nữa nghen.Còn nhiều việc phải làm nữa” 22:51:01

“Anh biết anh thay đổi nhiều lắm.Vì cuộc sống,gia đình,tình cảm nên anh phải thay đổi.Anh thay đổi là do anh và vì anh tất cả.Bạn bè trong blog cũng là bạn bè thôi và bạn bè thường thì khác người thân quen.Em cứ để đó đi đừng remove ai cả.Không phải bận tâm quá nhiều vì điều đó.Anh hiểu những gì em phải chịu đựng…Anh biết em cần một người để chia sẻ…em à…cố gắng lên.Anh không biết như thế nào nữa nhưng anh chỉ biết khuyên em.Nếu muốn khóc em hãy khóc ra hết đi,nước mắt mình cố gắng kiềm nén như thế nào thì nó cũng tự trào ra thôi.Khóc hết rồi hãy ngủ thật sâu,thật bình yên để mai thức dậy mỉm cười và chào một ngày mới.Cố lên ê ê.Nha!” 23:18:33

“Em bi quan quá rồi đó nha.Lạc quan lên nào em,chuyện gì cũng có kết quả.Sống đúng với bản thân,gia đình mình truớc đã.Không yêu nữa thì thôi,mình tìm việc gì đó làm.Đừng suy nghĩ bi quan như vậy nữa.Còn nhiều người quan tâm,lo cho mình mà em mà không ai lo thì mình tự lo.Không gì đâu em,hãy chấp nhận và đối mặt với mọi chuyện.Vuợt qua rồi mình sẽ thấy cuộc sống ý nghĩa hơn” 23:31:48

Nhắn tin bằng điện thoại mà viết tin nào tin nấy dài như sông Mê-kông.Cảm ơn anh!

1 nhận xét:

┼µ│L│îþe___ (¯`·.♪.·MóM·.♫.·´¯) nói...

hm, em đã có 1 ngày ko hay ho j lắm, nhưng có như vậy để nó sẽ bik quí trọng cái nó đang có.

Đăng nhận xét