Thứ Năm, 22 tháng 11, 2007

Lạnh lùng....




Ta bỗng nhớ về một buổi chiều mưa xa xưa, cùng người trên chiếc xe đạp cũ chạy băng băng trong màn mưa, gió rét lạnh đôi vai, ta cắn môi run cầm cập, giá như có một vòng tay ôm lấy cả hai...

Rồi theo thời gian trôi, mỗi đứa một nơi, chẳng còn ai có thể quan tâm đến ai. Ta thường tự hỏi lòng mình, phải chăng ta chưa làm hết sức mình, phải chăng ta đã bỏ lỡ một nét buồn muôn thuở từ mắt ai trong chiều mưa dạo nào... Và điều ta tự hỏi rơi tõm vào những cõi vô thường xa lạ, dù có đưa tay với lấy cũng chỉ là đưa tay vào khoảng mờ ảo, chẳng có hồi âm.

Đôi khi ngồi giữa trời khuya, thấy lòng như tiếng tiêu bay vang vang trong không gian. Bay vang vang không có hồi kết thúc. Ước chi ta hóa thành một làn gió bay khắp thế gian, để tâm hồn bớt cô quạnh, để ta cảm thấy nỗi cô đơn không người thấu hiểu không bị đóng băng trong những cảm xúc lạnh lùng.

Ai trên cõi đời này mà không cảm thấy cô đơn? Phải. Nhưng riêng đối với ta, nhiều khi sự cô đơn dồn dập như thác lũ, ta cố khép lòng mình trong khắc khoải để không cảm thấymình cần một điểm tựa mạnh mẽ hơn chính mình. Vậy mà đôi khi vẫn yếu lòng, đôi khi ngã quỵ trong nhịp đời trôi lững lờ.

Giá như buồn vương kết tụ thành những giọt nước mắt, để nếu cần sẽ khóc cho lòng vơi đi. Nhưng không khóc được. Vì nước mắt chảy đi đâu cả rồi.

Chiều nay trời lại bất chợt đổ mưa. Phố xá thưa vắng quá. Trên con đường dập dìu những bước chân qua, ta chợt thấy một hình bóng cũa ở đâu đấy đang dõi nhìn. Đó có phải là hình ảnh quá khứ của chính ta đang dõi nhìn ta. Đó phải chăng là hình ảnh của cố nhân mà chiều mưa dạo nào đã cùng ta song vai trong giá lạnh. Trong lòng ta, tròng trành ngọn lửa nhập nhòe của lòng yêu đời trước những cơn gió lốc quá đỗi lạnh lùng.




Từ blog anh Romance

1 nhận xét:

[ tI' tO*n? hO^I.] *★tY? tY?★ж nói...

nhiN` nam^' rat^' giong^' ban. cuA? tu' anH la(m' :D.. nhat^' la` caI' avata :x
boC' tEm mo*? bai` nha ;))
nGhe buN` nhi? :D.. nhu*Ng mA` rat^' la` hay :X

Đăng nhận xét