Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2007

Entry cho tôi và cho người bạn tưởng chừng như đã mất....




Bạn này ta hiểu tất cả[Nói thế thì có quá ko nhỉ?]Nhưng ta hiểu cảm giác và tình cảm của bạn đối với người ấy lắm.Tự dưng cũng ko hiểu mình hiểu bao nhiêu và có đúng hay không.Nhưng ta lại muốn viết một entry tặng bạn.Entry buồn cuời và vu vơ lắm...mà chắc cũng hơi sến ấy .Thôi ta vẫn cứ muốn tặng cho bạn đấy!Nguời bạn tuởng chừng như đã mất của tôi ạ!

Em như là tất cả...( For Ti,thay bạn)
Tặng bạn 24.11.2007

Em như cơn gió vô tình của mùa thu. Khi lòng ta trống vắng, cơn gió chợt ào đến làm xao động cả một trời thu. Khi tâm hồn ta cô đơn, cơn gió nhẹ nhàng ru nhẹ đôi bờ vai như thầm thì tâm sự. Nhưng đau đớn thay, khi bàn tay ta vội vàng bắt lấy thì cơn gió kia lại chợt tan biến vào không gian, để lại ta ngẩn ngơ giữa vắng lặng không cùng…

....

Em như thiên thần nhỏ đầy quyền năng. Ta có một vết thương lòng không sao chữa khỏi. Và khi em đến, nụ cười buông nhẹ trên bờ môi em như liều thuốc thần diệu làm ta quên đi những đau đớn từ vết thương. Linh hồn ta thoáng chốc lìa khỏi xác phàm để bay vào thế giới mộng mơ. Nơi có ngàn hoa mãi mãi không phai sắc nhạt hương, nơi có dòng suối nguồn tình ngàn đời mãi trong xanh…

.....

Em như tia nắng soi rọi giữa đêm tối mịt mù. Tia nắng làm cỏ cây vạn vật rùng mình bừng tỉnh vì ngỡ đâu bình minh đã đến, làm màn đêm quên đi nhịp điệu của thời gian để rồi hối hả ẩn mình. Ta đứng lặng trước tia nắng ấy, nguyện cầu cho thời gian ngừng trôi để ta được chìm trong tia sáng nhỏ nhoi mà ấm áp kia…

.....

Em như hoa bằng lăng tung bay trong gió. Hoa rồi sẽ phai màu, nhưng, màu áo ai trong chiều nao mãi in vào đời ta một vết hằn không bao giờ phai nhạt. Phải chăng vì nỗi nhớ màu áo xưa không sao nguôi được mà hoa bằng lăng vẫn ngàn đời bay trong gió để ngày càng chất chồng thêm khoảng nhớ. Tím hoài một khoảng trời xưa…

.....

Em như tiếng đàn ngân vang giữa hoang mạc cô liêu. Tiếng đàn làm khách lữ hành quên đi mệt nhọc và đói khát, quên đi cả sinh mệnh của chính mình để kiếm tìm những thanh âm vang vọng, trầm mặc và ấm áp. Để rồi, khi kiệt sức giữa vùng cát bay, người khách đáng thương kia vẫn nghe tiếng đàn đưa tiễn mình vào một thế giới vĩnh hằng mà chẳng cảm thấy chút đớn đau vật vã nào…

.....

Trong tình yêu, em như là tất cả, tất cả…

**************

Hai mảng màu...

Hình ảnh một già một trẻ dắt díu nhau nhặt từng vỏ lon trong quán bia như cứ mãi vương vấn không rời tâm trí ta. Người bà dáng lom khom, khuôn mặt nhân từ cùng đứa bé nhỏ tuổi, lanh lợi đi từ bàn này đến bàn khác để nhặt nhạnh vỏ coca, vỏ bia, chai nước khoáng… Hình như chủ quán cũng không nỡ đuổi hai con người đang sống ẩn khuất trong ánh đèn đêm nhập nhòe ấy.

Hai cảnh tượng đối lập nhau, giữa những người khách hạng sang trang phục đẹp đẽ, nước hoa thơm nồng và hai con người nghèo khổ, lúi cúi không dám nhìn mặt ai. Khi khách khứa ngẩng cao đầu để mọi người nhìn ngắm cái đẹp được trau chuốt của họ thì một bà một cháu lầm lũi nép mình, chen qua những chân bàn, chân ghế, chân người… để kiếm sống. Chừng như đứa bé mỏi chân, người bà nhanh tay bế nó ngồi vào một góc rồi trao tay nó chiếc bình ton nhỏ đựng nước. Giữa những đồ ăn thức uống ngạt mùi và đầy màu sắc, chiếc bình ton như lọt thỏm vào cõi xa lạ nào đó hoàn toàn tách biệt với không gian đầy hào nhoáng xung quanh. Vậy mà, khuôn mặt hồn nhiên và vui vẻ đón nhận của đứa trẻ thật đáng yêu. Nó như in vào lòng lữ khách một nốt trầm đầy xuyến xao…

Đột nhiên họ chú ý đến đứa bé và nghĩ ra trò hay: thi ném những vỏ lon về phía góc quán đồng loạt để xem nó nhặt cái nào trước, ai bị nó nhặt sau phải chịu phạt. Khuôn mặt nó thoáng bất ngờ, rồi chuyển sang mừng rỡ, nó đặt chiếc bình nhỏ xuống rồi hối hả nhặt lấy. Bàn tay nhỏ bé làm sao ôm hết bao nhiêu là vỏ. Và chừng như khách càng thêm phấn khích vì điều đó. Trong hơi men nồng bia rượu họ thấy việc làm này tốt quá, thì thằng nhóc khỏi cần đi để nhặt nữa, thì ta đã cho nó cái vỏ lon của ta, cứ ném đi, ném đi… Rồi sau tiếng vỏ rơi là tiếng cụng ly tách cách, tiếng dô ta, tiếng nói cười, tiếng lon tiếp tục ném… Nước thừa trong lon lớp văng, lớp đổ cả góc tối nơi đứa bé ngồi, ướt cả chiếc áo rũ màu. Người bà tất tả chạy đến cho số lon vào vỏ, kéo vạt áo lau mặt cho đứa trẻ. Khuôn mặt bà không rõ đang vui hay đang buồn. Đứa bé huơ huơ vỏ lon như khoe với bà. Bàn tay gầy guộc của bà nó đang nhè nhẹ xoa đầu nó. Rồi tay cầm bao vỏ, tay bế đứa bé, bà khệ nệ lẩn trong những mảng tối của đêm và rời khỏi quán. Sau lưng bà là những cái chau mày của khách khứa, trò vui đã kết thúc rồi!

Ta không phải nhà thơ, không phải nhà tu hành cứu nhân độ thế, cũng không phải nhà nhân học, cái nhìn của ta thường tình hơn cả thường tình, mà sao vì thấy những hình ảnh ấy, tâm hồn như nặng trĩu những xúc cảm ưu tư… Ta vẫn ngồi, nghe từ đâu đấy trong đêm vọng đến tiếng nhạc trầm trầm... "nhiều khi thấy trăm ngàn nấm mộ... tôi nghĩ quanh đây hồ như... đời ta hết mang điều mới lạ... tôi đã sống rất ơ hờ... "(*)

(*)Nhạc Trịnh Công Sơn

Từ blog anh Romance!

6 nhận xét:

Tịnh Tâm nói...

Đọc chậm. Đọc kỹ. Nhắc chuyện cũ. Lên đến SG mà không chờ chú.
Cuộc sống đâu chỉ hai mảng màu tối sáng mà còn có những màu mù mờ kinh dị hơn kìa Nấm ui! Mỹ Tho lạnh hông dzợ? Hug cho ấm hen. Hug!

Zun [Busy] nói...

để vẽ một bức tranh hoàn hảo, người ta nhất thiết phải cần những mảng màu tối.

!!!...mộ khói...!!! nói...

bức tranh cuộc sống khắc nghiệt.....đâu phải cứ có những mảng tối mới là "bức tranh" hoàn hảo đâu nhỉ!!!

ܓܨܓ♫♪[W]ild[C]ard ♪♫ ܓܨܓ nói...

T_T entry hay quá mà không để highlight post nhỉ T_T cảm động...tối qua đi về trễ quá, hok còn sức mở máy tính đọc entry của N luôn T_T

[ /\/Φ.1] £ªm nói...

Người bạn suýt mất là ... !

Mr.Pencil nói...

Thank...Nhưng Nấm ah`...mún hiểu dzìa 1 người đôi khi cả đời ta cũng chẳng bao jờ hiểu được vì thực sự cái ma` ta biết về 1 người thì ai cũng biết cả, còn những điều bí mật khổng lồ thì sẽ mãi là bí mật riêng 1 mình người nắm giữ biết thôi...tui còn chưa thể nào hiểu nổi về tui nữa cơ mà...dzù entry rất hay nhưng thực sự là nó hok đúng chút nào dzề chiện của tui cả...có thể Nấm hỉu dzề tui 1 phần nhưng chỉ là 1 phần cực nhỏ trong chính tôi, thế thôi...dzu` sao thì cũng Thank Nấm nhiều...

Đăng nhận xét