Thứ Năm, 29 tháng 11, 2007

Dịu dàng gió đông

Năm nay nhiều gió heo may. Mùa Thu kéo dài. Mùa Đông đến muộn. Nắng vàng như những cụm hoa cúc, trải dài khắp nơi, hoà quyện trong cái ko khí se sẽ lạnh của những đợt gió mùa. Tựa như những ngày Tết. Cũng giáp Tết. Tớ chẳng biết gọi đó là mùa gì? Bởi cho đến lúc mặc những hai chiếc áo dày tớ vẫn nghĩ đây mới chỉ là mùa Thu. Có khờ ko?

Tớ rất thích hơi lạnh của mùa Đông. Vì cái tiết trời ấy luôn muốn kéo con người ta xích lại gần nhau hơn, thấy cần nhau hơn. Mới chớm lạnh, nhưng tất thảy như khoác lên mình chiếc áo mới tinh, đẹp một cách lạ lùng, hơi fong sương. Tớ thấy mình như lạc vào nơi khác. Mới mẻ.

Gió Đông, quanh cảnh như trở nên cũ kỹ, đất trời một màu nâu sám, mọi thứ trở nên u ám, đẹp lạnh lùng. Hà Nội fút chốc thâm trầm, lắng đọng những ngọt ngào và tê tê làn môi mỏng. Người đi ngoài fố những thèm một vòng ôm. Nụ hôn ấm. Hơi thở như mây, ánh mắt khát khao với tiếng cười như vệt gió. Hạt nắng lung linh tinh nghịch chạy nấp sau những kẻ đang yêu đời. Chơi trốn tìm với tớ.

Từng ngày trôi qua cho những bận rộn. Mỗi người có việc fải làm riêng, những fận sự ko lẫn trong nhau dù có lướt vào nhau trên con đường ko lúc nào vắng người qua lại. Cuộc sống này là một quy luật. Nên bước chân tớ ko thể dù cố để dẫm lên chiếc bóng của mình.? Những vẫn có thể ẩn vào chiếc bóng khác. Chiếc bóng khát khao. Tự tạo?

Tớ đi những bước chậm, nhẹ như ko có thật. Những tán cây là là soi mình trong nước hồ Gươm mờ ảo. Ánh những nét khắc khổ mà đẹp mê đắm. Nếu từ trên tầng tư chỗ tớ vẫn thường đứng lặng lẽ dõi ra xa, sẽ thấy một Hà Nội cổ kính, những mái ngói cũ kỹ fảng màu vàng úa, rêu fong. Hệt như bức tranh tớ đã xem khi người ta vẽ về thời chống Mỹ. Thế mà đẹp, tớ lại thấy thích một Hà Nội thế này hơn. Hay bởi người ta quen nhìn mọi thứ dưới thấp, nên nhìn từ trên cao xuống tớ thấy thứ gì cũng đẹp?

Buổi trưa cuối tuần, ai cũng bận rộn? Cứ như là nếu ko bận bịu thì sẽ khuấy động vào cuộc sống riêng tư của nhau vậy. Bên hồ, tớ bỗng hình dung ra hình ảnh vua Hùng đi thuyền rồng và mặt hồ nổi một chú Rùa to với thanh Gươm (fải ko nhỉ?). Nghĩ đến đây tớ lại muốn có ai đó lang thang bên cạnh, nghe tớ huyên thuyên đủ điều, kể về nhiều người, tâm tình chuyện thế thái, tin vào những chuyện ngu ngơ. Nói cho tớ nghe cái gì đó và tớ sẽ cười khúc khích! Đời thế có đẹp ko?

Ko có bóng người quen, chỉ đan xen văng vẳng từ ko khí những âm thanh lạ. Ở Hà Nội này, chắc chẳng có ai rảnh rỗi bằng tớ. Nhưng tớ thấy yêu công việc của mình. Nó khá fù hợp với tớ. Ko quá nhàn hạ nhưng tớ có đủ thời gian cho mọi thứ nếu cần. Đủ niềm vui để mỉm cười mỗi ngày. Đủ niềm tin để yên ổn. Đủ lý do để thăng bằng những thách thức. Một cuộc sống ko quá màu mè, nhưng thoang thoảng ngọt bùi và dư vị.

Tớ rất sợ mình bỏ quên lại thứ gì đó đằng sau. Vì tớ rất ít khi ngoảnh đầu lại để tìm kiếm. Đôi khi sẽ mất. Nhặt nhạnh sau ngần ấy thời gian, gia tài mà tớ giữ lại được cho mình chẳng có thứ gì ngoài những người bạn. Thế mà tớ vẫn thấy thật đầy đủ. Biết fải định nghĩa hạnh fúc như thế nào?

Trưa cuối năm trời nhiều gió. Mà tớ lại ngồi trên chiếc ghế đá bốn bề bao la. Tớ thấy mình giống hệt những chiếc lá vàng kia. Nếu gió thổi mạnh tớ sẽ bay mất. Nhưng tớ ko làm gió đâu. Những chiếc lá úa ấy có thể chao mình nhẹ tênh trên mặt nước, trôi hững hờ. Nếu tớ là lá nhỉ?

Lạnh thật, nhưng tớ lại thích thú. Vì cái gì cũng mơ hồ lắm. Tớ có đôi bàn tay lạnh giá, mùa Đông tớ sẽ ko tự ủ ấm được mình. Thế nên tớ biết mình ko thể cô đơn. Mím đôi môi căng mọng vì lạnh, cả đến những sợi tóc cũng ko thích sự bình yên. Nhưng tớ cứ lỳ lợm ngồi mãi, vào chỗ ấm nhưng nếu cái đầu ko muốn ấm thì tớ sẽ ngồi đây. Thanh thản.

Người ta bỏ quên sau lưng tất cả để lao vào cuộc sống sành điều và mưu sinh, để trói mình trong những mớ công việc nối tiếp. Liệu có được cái niềm vui giản dị như tớ thế này ko? Hai tiếng "đầy đủ" biết bao nhiêu cho vừa?

Tớ gọi điện cho Phương, lâu rồi ko được nghe cái giọng lanh lảnh át cả hai tai mà đáng yêu đến kỳ cục của nó. Nheo nhéo:

- Con điên, vào làm đi, ngồi đó một mình cho chết rét àh? Mày đâu có thất tình?

Thế mà tớ lại thấy bình yên quá. Nhớ nó. Tớ bước đi, thấy mình thật dịu dàng trong sắc áo xanh nhã nhặn. Àh, bạn trai tớ rất thích màu xanh!

Romance for your spirit

4 nhận xét:

ܓܨܓ♫♪[W]ild[C]ard ♪♫ ܓܨܓ nói...

Lạnh thấy bà, dịu dàng gì nổi ^^. Lại 1 bài bình yên

[ /\/Φ.1] £ªm nói...

Cái se lạnh ... miền Nam ko có mùa đông , 4 mùa ko rõ rệt làm tui mơ hồ ko biết giờ là thời điểm nào . Gọi tên cho đúng cái ko khí này là mùa nào ? Nhưng dù sao tui cũng khá thích ko khí này , hơi u ám và lắm lúc tui lạnh ... đến lười đi học .Nhưng cảm giác đi dưới sân trường gió thổi cũng đã đã .

Mr.Pencil nói...

ưa` thì...lạnh !!!

!!!...mộ khói...!!! nói...

sund nghĩ "ấm" đấy chứ!^^

Đăng nhận xét