Thứ Hai, 28 tháng 1, 2008

I'm online and I'm offline




Tôi yêu quý cuộc sống thực của mình. Cái cuộc sống mà khi tôi offline, khi tôi tắt máy tính nó vẫn hiện diện, vẫn diễn ra ngay trước mắt mình...

I’m online
Càng ngày công nghệ thông tin càng phát triển hơn và những ứng dụng của mạng Internet càng trở nên phổ biến hơn, thông dụng hơn. Với riêng tôi, cũng thật cảm ơn công nghệ vì đã đem lại nhiều tiện ích trong cuộc sống của mình.
Tôi không thể phủ nhận rằng chính nhờ mạng internet mà mình tiết kiệm được một khoản kha khá về tiền bạc và thời gian dành cho việc thu thập tài liệu cần dùng. Chỉ vài cái click cũng có quá đủ thông tin cần thiết, nhanh và tiện lợi là điều đầu tiên tôi thấy thích thú.
Tôi không thể phủ nhận rằng sự cập nhật của internet sôi động nhất trong các mạng lưới thông tin. Mọi thông tin đều cập nhật nhất và phổ biến nhanh chóng nhất. Chính nhờ Internet mà tôi không trở nên lạc hậu, học hỏi được nhiều điều hơn.
Hơn thế nữa, tôi càng không thể phủ nhận nhờ Internet mà những khoảng cách giữa tôi và mọi người được thu hẹp lại. Có những người cách xa tôi hàng ngàn km, tôi vẫn có thể được trò chuyện, ngắm nhìn họ. Tất cả đều đơn giản và chỉ cần một cái máy tính có nối mạng.
Friends list của tôi có được nhờ việc online cũng không hề ít. Được chia sẻ, được tìm hiểu nhau, dù ở bất kì nơi nào, dù là ai, dù sống trong hoàn cảnh nào… cũng chỉ nhờ đến mạng. Và hình như càng ngày tôi càng có nhiều thêm những người bạn trò chuyện online.
Tôi cũng quen không ít những người cả đời không thể ra ngoài hay tiếp xúc với ai vì bệnh tật. Họ chỉ biết đến thế giới qua mạng, cuộc sống mở với họ chỉ bằng internet.
Đôi khi, tôi cắm mặt vào màn hình máy tính… thích lên còn có thể vác laptop chui vào bếp vừa nấu ăn vừa nghịch mạng.
Cũng thật dễ chịu khi được tâm sự với người bạn trên mạng, cảm giác vẫn là bạn nhưng khác với những người bạn bên cạnh mình. Đó là cảm giác vừa tin tưởng vừa xa lạ, có thể thoải mái nói ra mà không sợ bị cười vì họ không biết mình là ai và dù có cười mình cũng không phải biết đến điều đó.
Có người hỏi tôi rằng có e ngại không khi không biết người bên kia là ai, ra sao và biết đâu họ nói dối…
Tôi trả lời rằng không. Bởi lẽ, thật hay dối đều chỉ do con người mà thôi. Tôi ngồi ở bên này của máy tính, người bên kia cũng không hề hay biết điều chi về tôi. Tôi có thể nói thật, tôi có thể nói dối… tất cả những lời ấy đều do tôi nói, và tôi vẫn là một con người có thực trên đời sống này. Người kia cũng vậy… thực chất của Internet, nó không phải thứ ảo, không phải một thế giới khác. Chỉ là một công cụ cho người ta sử dụng, cách người ta dùng nó vào việc gì hoàn toàn do con người quyết định. Có ai dám chắc rằng ở ngoài đời thực bạn chỉ gặp những người chân thành và thật lòng, ai dám khẳng định rằng những người ngoài đời thật sẽ không bao giờ nói dối?
Tôi biết rằng dù là ảo nhưng vẫn có những tình cảm rất thật, những sự quan tâm và chia sẻ rất thật… và xây đắp lên những tình bạn không hề ảo. Hàng ngày tôi vẫn vui vẻ khi nhận được những off mess, những lời thăm hỏi, những lời chúc từ những người yêu quí tôi - bất kể tôi là ai.
Mạng Internet đã mang đến cho tôi không ít ý nghĩa trong cuộc sống và tôi thích thú với điều đó.
I’m offline
Nhưng tôi cũng biết ngoài trời còn có trăng sao. Tôi có thể nhận được một tấm e-card với đủ hình trăng sao, mây trời nhưng không có ngôi sao nào sáng lấp lánh được như ngôi sao thực ngoài kia. Càng không có làn gió ảo nào có thể ôm ấp và ve vuốt tôi như ngọn gió ngoài kia.
Tôi không muốn mình suốt ngày lầm lũi bước đi dưới bóng cây xanh, không hề ngửng đầu lên để thấy được trời cao và khi nhìn vào màn hình máy tính phải suýt xoa thốt lên những tán lá và đám mây thật đẹp qua những photo.
Tôi vẫn biết có người quan tâm tới tôi dù chỉ quen nhau qua mạng. Nhưng tôi không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc bạn ôm tôi, một cái ôm thực sự chứ không phải một cái icon thông dụng. Thật ấm và thật chặt, tôi biết có những người ở ngoài này, những người đang che chở cho tôi.
Tôi ưa thích những nét chữ viết tay. Những nét thẳng đều, tròn hay đôi khi là xiên và rối của bạn. Nét chữ của bạn cũng như tâm trạng của bạn. Tôi nhìn vào đó và biết được bạn đang ra sao. Khác hoàn toàn với những font chữ đánh máy mà hàng triệu người dùng giống nhau cả triệu người. Những lá thư bạn gửi còn thơm mùi giấy, vẫn khiến tôi thích nâng niu hơn những email khô cứng.
Cũng đôi khi tôi tự hỏi, tôi sẽ làm gì với một cái máy tính nối mạng khi mà điều tôi muốn là được lang thang cùng bạn trên những con đường nhỏ, nghe tiếng bạn cười, hay nhâm nhi vị lạnh buốt của ly kem trong mùa đông…
Có những bông hoa nở rộ trong ngày nắng, có những buổi tụ tập, có những lúc chỉ lặng im nhìn nhau, có những bờ vai cho tôi dựa vào thực sự, có những trang giấy tôi ghi lại bằng nét mực và tâm hồn mình…
Tôi yêu quý cuộc sống thực của mình. Cái cuộc sống mà khi tôi offline, khi tôi tắt máy tính nó vẫn hiện diện, vẫn diễn ra ngay trước mắt mình.
Tôi có một vài người bạn, ban đầu chỉ là quen nhau qua mạng. Sau đó có những lần hẹn gặp và đi chơi cùng nhau. Những khoảnh khắc đã đưa từ thế giới ảo đến với thế giới thực. Đi từ cuộc sống số đến với cuộc sống muôn màu. Tôi đã chia sẻ cùng những người bạn ấy, đã tin tưởng, đã thương quý…
Tôi không muốn mình sống một cuộc sống hoàn toàn là ảo. Tôi không mong muốn mình sống một cuộc sống lạc hậu, mù mờ thông tin, kết nối chậm chạp. Tôi đã, đang và sẽ chỉ dùng Internet như một công cụ. Một công cụ để làm phong phú thêm cuộc sống của tôi, để xoá bớt những khoảnh cách giữa tôi và bạn…. Để cuối cùng, chúng ta luôn sống đời thực ngay cả khi online.
Vì thế bạn đừng bao giờ nhắc nhở tôi khi tôi "chơi" với Net quá nhiều.Bạn nhé!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét