Thứ Hai, 29 tháng 9, 2008

Sms và Message




-Mai thứ 7,ở Fanny có Buffet kem đó anh.Tụi mình cùng đi nhé!

-Ừ vậy hả em?Mai anh dẫn em đi.


Linh vừa nhâm nhi ly cà phê không đường vừa tủm tỉm cười khi nhận được tin nhắn từ Đăng cứ như là ly cà phê mà cô đang uống rất ngọt ngào."Con gái sao mà dễ vui quá nhỉ?" - Linh thầm nghĩ."Chẳng muốn xa anh anh ơi khi em trót yêu anh mất rồi
.Cứ muốn bên anh yêu thôi thời gian ấy ôi sao tuyệt vời..." Linh vừa dọn dẹp kệ sách nhỏ của mình vừa hát bài Trót yêu anh rồi.Chỉ một loáng là tất cả đâu vào đấy,cái phòng bừa bộn trong một tuần giờ chỉ cần replay bài hát vài lần đã sạch boong và ngăn nắp đến không ngờ,thậm chí có thể nói có một chút bắt mắt.Giản dị nhưng tinh khôi, không cầu kì nhưng cuốn hút.Linh thấy yêu đời và một chút gì đó hạnh phúc vừa ngắm nghía thành quả , vừa nghĩ đến ngày mai cùng Đăng tay trong tay.

Mình sẽ không thể ngủ trong buổi tối này,mình sao nhỉ?À mình nằm đó,trăn trở và xem đồng hồ,mong mau đến sáng.Nhưng mà chắc là lâu sáng lắm,mình lại lôi hình anh ra xem ,hát nghêu ngao không bài nào ra bài nào,những bài hát mà mình và anh đã thích.Đôi khi đang rong chơi trên đường chợt vang lên rất khẽ một vài câu gì đấy rồi đến những lúc không ngủ được thế này lại lôi ra nhớ và hát nghêu ngao lại như có anh kề bên.Nhưng mặc dù không ngủ được nhưng đến sáng mình sẽ giả bộ còn buồn ngủ lắm và nằm đấy để anh chờ,rồi anh sốt ruột phải gọi
để căn phòng nhỏ vang lên bài "25 minutes" mà hai đứa đã thích,rồi có đứa giả vờ ngủ say không nghe giai điệu ấy để nhận được tin nhắn "Xuống đi cô nương" rồi mới tức tốc thay đồ chạy lẹ xuống cầu thang để vang lên tiếng lóc cóc hối hả như là sợ anh chờ.Gặp anh cười một cái tươi như hoa hướng dương hướng về phía nắng rồi vừa gãy đầu,gãy tai "Ơ,em ngủ quên" làm như là mình không có hồi hộp,mong chờ ngày này đến mất ngủ.Làm như là "Ta đây vẫn ngủ rất ngon,thậm chí xém quên phén đi".Và Linh ngủ lúc nào không hay với những suy nghĩ buồn cười như con nít như thế.

Sáng bầy chim bên mái hiên ríu rít hót như cùng vui với Linh.Chậu lan ngày nào bị bỏ ở một xó nhà được cô chăm chút nay tự dưng có một nhánh hoa màu trắng bé xíu hướng về phía có ánh nắng,thơm thoang thoảng.Linh tự cười và thấy dường như hoa lá,chim chóc cũng vui như cô.Linh xuống bếp vừa làm đồ ăn sáng vừa hát nghêu ngao "Mình thầm mong ước ta mãi như bây giờ, yêu dấu luôn vô bờ cho đến mãi về sau...".Hẹn Đăng lúc 10h,mặc dù Linh rất muốn đi sớm hơn để có thời gian bên nhau nhiều hơn.Nhưng Đăng có thói quen ngủ dậy rất muộn,thường là dậy lúc 9-10h thậm chí có hôm đến 11h bình minh mới đến với Đăng.Linh lại rất khác,có thói quen dậy rất sớm để đón nhận quà tặng mà cuộc sống đã ban cho vào mỗi sáng.Như là những giọt sương còn đọng mình trên lá mà những tia nắng sáng chưa kịp lau khô,tiếng chim hót véo von như một bản nhạc vui nhộn,không khí sớm trong lành và tinh khôi...Linh có thói quen dậy là vồ ngay điện thoại nhắn cho Đăng cái tin "Buổi sáng tốt lành anh yêu nhé!" hoặc có khi kèm theo một câu gì đấy mà Linh cảm nhận được trong buổi sáng ấy.Có lẽ Đăng cũng quen đón nhận lời chúc ấy từ Linh khi mở mắt dậy.Cho dù lúc ấy thi thoảng chẳng còn là sáng.Thường sau khi nhắn cho Đăng cái tin chúc buổi sáng thì Linh loay hoay làm công việc nhà,không quên kề kề cái điện thoại ở bên để có thể nhận được tin nhắn reply lại từ Đăng và trả lời lại nhanh nhất.Có lúc là trách móc "Gì á giờ này anh mới dậy đó hả?Thế ăn trưa chưa?" hoặc có lúc tủm tỉm cười "Ơ giờ nãy đã dậy rồi à?Giỏi thế ta!" rồi bắt đầu một ngày bằng những tin nhắn nối tiếp nhau như thế.Có lúc nhí nhố,có lúc quan tâm,thăm hỏi,có lúc là trách yêu sao lại không ăn sáng,không uống thuốc,...Và có lẽ họ duy trì tình cảm được đến giờ phút này là nhờ vào những tin nhắn "trẻ con" và "tào lao" như thế!

9h30...còn 30 phút nữa...
9h45...còn 15 phút nữa...
9h50...còn 10 phút nữa...
9h55...còn 5 phút nữa...
10h...
10h10...đã hơn 10 phút...
10h15...đã hơn 15 phút...
10h45...đã hơn 45 phút...
11h...đã một tiếng đồng hồ...

"Nào em có hay ngày trôi mãi, tình xa mãi những đêm mong đợi
.Có hay một người, vẫn mong một người tiếc cho những tháng ngày vui.Tình em vẫn đây nào ai biết, nào ai khóc cho ai đêm này.Vẫn mong một người, vẫn thương một người, biết đâu sớm mai lại thấy nhau.Mong chờ, em mong chờ đến bao giờ...." bỗng dưng bên cửa sổ nhà kế bên vang lên giai điệu bài "Có bao giờ" ngay lúc Linh đang chờ Đăng đến.Linh cầm chặt điện thoại trên tay như sợ khi có tin nhắn nó trôi tuột mất hay vụt bay đi xa khỏi Linh.Đồng hồ vẫn tích tắc chạy...thời gian vẫn trôi...

11h54'...
- Anh phải lên trường có chút việc,khi khác anh dẫn em đi em nhé.Đừng giận anh.Thương em nhiều!

- Không sao đâu anh,đi đường chạy xe cẩn thận nha!


Linh vào thay đồ rồi mở laptop check mail và vào blog định viết một cái gì đó.Nhưng Linh không có tâm trí để viết bất cứ thứ gì ,cho dù trước đó cô định viết kể về một ngày tuyệt vời khi bên anh với mọi người.Nhưng...

Linh nghĩ miên man về những điều vô định,hư ảo,huyễn hoặc rồi Linh log out nick Y!M của mình.Đăng nhập Skype để xem Mac có lên hay không?Đó là một người bạn nước ngoài mà Linh đã quen khi dùng lại Skype sau hơn 2 năm không dùng đến.Linh có đến hai nick Skype :một là cái nick của hai năm về trước,hai là cái nick Linh mới tạo khi dùng lại Skype.Lúc mới dùng lại,Linh có rủ Đăng cùng dùng Skype vì Skype chat voice nghe rõ hơn,wc cũng rõ hơn.Thế là một thời gian sau đó,dường như Đăng cũng thích dùng Skype như Linh mặc dù lúc đầu hơi cằn nhằn vì đã có Y!M nói chuyện với nhau dc rồi,cần gì đến Skype nữa cho mắc công.Có lúc Linh dùng pm cho Đăng thì nghe Đăng bảo "Qua Skype đi em!".Từ đó hai đứa hay liên lạc với nhau qua Skype,còn Y!M cả hai đều invi để có thời gian nói chuyện với nhau nhiều hơn.Linh log in nick Skype của hai năm về trước xem có ai nhớ đến mình hay có ai onl không.Đang loay hoay xem list bạn bè thì bỗng có nick lạ pm cho Linh :
-Xin chào,tụi mình làm wen được chứ?
-Ưm...

[Linh vốn ghét cái kiểu làm wen trên yahoo chat hay là người lạ vào nick của mình,vì phải trả lời một lô một lốc những thứ như là:tên gì,nhiêu tuổi,ở đâu,có wc không?...Mà đôi khi có cái tình trạng trả lời không có wc là "bye" ngay nên Linh trả lời cũng không tha thiết lắm.Linh thích có nhiều bạn nhưng không thích làm bạn kiểu này!]

-Bạn tên gì?Bạn ở đâu?
-Cứ gọi tôi như cái nick "Pum" và dĩ nhiên là tôi ở trái đất rồi!
-Bạn nói chuyện vui nhỉ?Ừ thì gọi là Pum,tôi tên Đông cũng có thể gọi nick của tôi và dĩ nhiên tôi cũng ở trái đất.

[Linh thấy cái tên này cũng không đến nỗi thuộc loại Linh ghét,với lại cũng đang buồn chuyện không đi cùng Đăng nên Linh cũng viết ngoa nguýt với Đông]

-Ừm!
-Thế Pum thích gì nhỉ?
-Dường như là thích hết,mà MaHa hỏi Pum điều ấy để làm gì?Có cần thiết để hỏi nó trong lúc này không?
-Có vẻ Pum không vui lòng khi nghe câu hỏi ấy thì phải?Thế nghe một bài nhạc nhé!
-Cũng được!

Linh nhận được bài "Kiss the rain" do Yiruma thể hiện bằng Piano.Hơi ngạc nhiên vì đây cũng là bài mà Linh rất thích,thậm chí là thích nhất trong tất cả những bài mà Linh đã nghe và đã thích.Mà cái tên này cũng thích nhạc không lời ? Mà cái tên này cũng nghe "Kiss the rain" ? Mà cái tên này cũng...? - Linh bắt đầu thắc mắc.

-Thấy sao?
-Cũng được!

Rồi hai người cứ xoay quanh chuyện nhạc không lời,hòa tấu,những bản nhạc nhẹ,trữ tình và êm tai.
...
...
...

***

-Chủ nhật này anh rãnh không?

-Ừ rãnh!Em định rủ anh đi chơi à?

-Ừm định rủ anh đi ăn chả giò ở NEM và xem phim ở Diamond!

-Thế thì 2h chiều bọn mình đi nhé!


Linh làm việc và học tập rất hăng say,tranh thủ làm mọi thứ để chủ nhật có thể đi chơi với Đăng.Từ khi Đăng nhập học,hiếm khi anh có thời gian rãnh để gặp Linh như trước.Vì thế Linh thường mong đến những ngày cuối tuần để gặp Đăng,để cùng nhau ăn những món mà hai đứa thích,xem những phim mà hai đứa mong.Linh bây giờ vẫn hay liên lạc với Đông qua skype và không chỉ bàn quanh chuyện nhạc không lời,nhạc hòa tấu nữa.Mà họ đã nói với nhau khá nhiều đề tài khác.Cũng như hôm nay họ nói với nhau về truyện.

-Mà Pum có hay đọc truyện không đấy?
-Truyện tranh à?
-Ừ cũng có thể nhưng HaMa có ý hỏi truyện chữ!
-Ừm thi thoảng cũng có đọc.
-Thế có đọc cuốn "Một mình trên mạng" không?Hama thích nhất cuốn ấy đấy!
-À có nghe!
[Ơ sao hắn ta cũng thích truyện giống mình nhỉ?Lạ thật]
-Thế Pum thích đọc truyện đương đại hay truyện kinh điển như là "Tam quốc chí","Vang bóng một thời"...
-À thích truyện đương đại hơn.

Rồi hai người xoay quanh những chuyện về truyện của các tác giả như là :Yamada Amy với truyện Đôi mắt ấy vẫn ở trên giường,Haruki Murakami với Người tình Sputnik,Keng với Dị bản, Marc Levy với Nếu em không phải là một giấc mơ
...Và Linh cảm thấy đây là một người có nhiều điểm trùng hợp với mình,thậm chí những truyện mà Linh đã đọc qua thì Đông cũng đã đọc qua nên hai người có thể nói chuyện với nhau về chúng rất hưng phấn và dễ dàng.
...
...
...

***

Tối thứ 7 khi đang nói chuyện với Đông thì Đăng nhắn tin :"Anh xin lỗi,chủ nhật tuần này anh phải đi công chuyện với mẹ.Tuần sau bọn mình đi xem phim em nhé!Đừng giận anh!Yêu em".Linh lại lủi thủi log in Skype và lại gặp Đông,hình như lúc nào Linh buồn thì đều có sự hiện diện của anh ta bên cạnh.Linh bắt đầu cảm thấy đây mới thật sự là một nửa của mình.Mặc dù Linh đã yêu Đăng gần 4 năm trời và họ chưa bao giờ cãi vả,giận hờn gì nhau.Nhưng Linh cần một người hiểu và quan tâm mình hơn và Đông là một người như thế.Đông thích nhạc không lời,thích piano,thích nhạc hòa tấu,nhạc nhẹ;thích đọc truyện chữ hơn comic và manga;thích...hơn...Đó mới là người mà Linh cần.Mặc dù quen Đăng đã lâu nhưng dường như hai đứa có sở thích rất khác:Đăng không thích thể loại nhạc không lời và nhẹ nhàng,lại càng không thích đọc truyện chữ vì hay cho rằng đó là liều thuốc ngủ tốt nhất cho chính mình,không thích những thứ quá lãng mạn...Mà tất cả những gì Đăng không thích thì lại là sở thích của Linh.Nên vì thế họ ít tìm ra sự đồng điệu,những đề tài để có thể cùng nhau thảo luận như Đông và Linh bây giờ.Linh lại tiếp tục nói chuyện với Đông:

-Nếu Pum đang đi mà trời mưa mà không có áo mưa,thì Pum sẽ tránh vào đâu đó,mua áo mưa hay vẫn dầm mưa đi tiếp?
-Dầm mưa đi tiếp.
-Ừ sao giống Maha hén,Maha ghét nhất là mặc áo mưa lại càng không thích trú vào mái hiên nhà người ta một tẹo nào.
-Ừm.

Linh cố tỏ ra thờ ơ và không mấy phần thích thú khi nói chuyện với Đông nhưng càng ngày Linh càng cảm thấy họ có nhiều điểm chung,càng ngày càng cảm thấy chính Đông mới thật sự là người mình cần,càng ngày càng cảm thấy Đông thật thú vị và càng ngày càng muốn biết Đông là người ra sao,như thế nào,diện mạo...Và lí trí mách bảo,thôi thúc Linh đề nghị gặp Đông sau bao nhiêu tháng trời nói chuyện cùng nhau:

-Này!HaMa này hay là Chủ nhật tuần này mình gặp nhau đi.
-Ừm được đấy,cũng định đề nghị Pum chuyện này lâu rồi nhưng sợ Pum không đồng ý.
-Nhưng mà em chưa biết mặt anh. - Linh thay đổi cách xưng hô của mình một cách bất ngờ.
-Điều đó có là gì đâu?Chúng mình hẹn nhau ở quán La Crêperie and Cafe ở Hàn Thuyên lúc 5h nhé!
Anh sẽ mặc áo sơ mi sọc ca rô màu nhạt,cầm một hoa hồng đỏ.
-Em sẽ mặc áo màu xanh ngọc bích và ngồi bàn nơi gần cửa sổ.
-Ok ,cứ như vậy nhé!Nhớ 5h nha cô bé!

Linh bắt đầu nghĩ ngợi về Đông,quen Đăng gần 4 năm nhưng chưa bao giờ Linh nhận được từ Đăng một cành hoa hồng,một món quà,một viên sôcôla vào những dịp như Valentine,8/3,sinh nhật...huống hồ là một buổi hẹn hò.Đông bắt đầu cuốn hút Linh từ cách nói chuyện,tính tình và cả cách thể hiện tình cảm của mình.Linh vội bấm số điện thoại và gọi cho con bạn thân:

-Mày tới nhà tao đi,tao có chuyện nói mày nghe nè.
-Ừ.

Đang loay hoay trước gương thì P.W thảy cái giỏ xuống giường rồi gắt gỏng:
-Tối thui mà còn bảo tao sang làm gì đấy con quỉ.
-Thì chuyện chàng HaMa ấy mà.
-Hôm nay sao?Lại trùng thêm cái sở thích gì nữa à?
-Ngày mai tao có hẹn với anh ấy.Mày xem tao mặc như thế nào thì được,tóc tao nên để sao,mang giày cao hay thấp?
-Cái gì?Gặp nhau ấy à?
-Ừ thì gặp nhau,mày làm gì mà phản ứng dữ thế?
-Mày thay đổi nhanh quá,tao nhận không ra.
-Tao thay đổi gì đâu,vẫn như trước mà.
-Trước kia mày chúa ghét cái chuyện quen nhau thông qua chat chit nhăng nhít rồi lại cắm đầu vào anh chàng HaMa gì ấy là đã lạ rồi,hôm nay lại còn gặp nhau nữa không phải thay đổi là gì?Mà mày đi với anh Đăng tao có thấy mày cần tao trợ giúp ăn diện gì đâu.Đằng này cái tên quen nhau trên mạng mà mày quan trọng thế?
-Thì dù sao tao cũng không muốn mình luộm thuộm,lếch thếch trong lần đầu gặp nhau.-Linh nói như biện hộ cho tình cảm đã nhen nhúm trong mình.
-Thế thì thôi,mày mặc gì cũng đẹp cả.Tao về!

Linh mải mê chọn quần áo,giày dép cho buổi hẹn ngày mai mà quên để ý đến thái độ giận dữ của đứa bạn thân.

***

Linh đến chỗ hẹn lúc 3h,tức là sớm 2h đồng hồ.Vẫn thói quen cũ,gọi một ly cà phê không đường cho mình.Linh hồi hộp không biết Đông là người như thế nào,ra sao nên không thể ngồi ở nhà chờ đến gần giờ hẹn mới tới.Linh hay thích ngồi ở vị trí gần cửa sổ,vì nơi ấy có thể quan sát được mọi thứ ở bên ngoài.Ngồi ở đây Linh bắt đầu nhớ đến Đăng,nhớ đến lúc hai đứa đèo nhau từ Lê Duẩn sang Nam Kỳ,nhớ hai đứa hay ngồi ăn kem ở Goody bên đường Hai Bà Trưng rồi leo lên tầng 13 của Diamond xem phim,nhớ Đăng những lúc chở Linh đi vòng vòng Sài Gòn đón gió,đón nắng và có cả lúc phơi sương,nhớ những lúc Đăng dặn dò Linh nhớ uống thuốc khi Linh bệnh,nhớ những lúc bảo Linh phải đi ngủ sớm không được onl khuya,...Bỗng dưng Linh nhớ đến Đăng và tất cả những gì mà hai đứa đã có.Linh thấy mình có lỗi với Đăng khi ngồi tại nơi này,đáng lẽ chút nữa đây người đối diện phải là Đăng chứ không phải là Đông,đáng lẽ chút nữa đây người đối diện sẽ gọi cho thêm đường vì uống cà phê không đường thì rất đắng,hoặc là sẽ gọi cho một tách cà phê sữa và Đăng sẽ đổi tách cà phê không đường với Linh.Ngoài đường,trời đang mưa,Linh thấy những người mặc áo mưa chạy lướt qua,Linh nhớ đến Đăng.Đăng hay mặc áo mưa khi trời còn mưa lấm tấm chứ không như Đông đã từng nói "Chỉ thích dầm mưa".Linh nghĩ :"Không biết anh ấy đi công chuyện có nhớ mang áo mưa không?Có chạy xe cẩn thận không?Về nhà có thay đồ liền và lau khô tóc như Linh hay dặn không?

4h30...còn 30 phút nữa...
4h45...còn 15 phút nữa...
4h50...còn 10 phút nữa...
4h55...còn 5 phút nữa...

...Ngoài trời vẫn đang mưa...từng giọt rơi rơi...Linh nhớ đến lúc hai đứa mặc áo mưa và Linh ngồi ôm Đăng từ phía sau,dựa vào cái lưng êm êm và ấm áp.Chỉ có mưa mới có thể giúp Linh ôm được Đăng thoải mái mà không cảm thấy ngại vì đã có cái áo mưa che khuất.Và rồi Linh nhận ra mình thích mặc áo mưa và ngồi sau một tấm lưng to hơn là dầm mưa ướt áo và cầm một nhành hoa hồng.5h...Linh nép mình bên mái hiên và từ từ bước về phía Diamond để xem lại cái poster phim mà Linh rủ Đăng xem.Ngoài trời vẫn đang mưa...

5h...khi Linh mới bước ra bên mái hiên thì Đăng cầm một nhành hoa hồng vừa bước đến cánh cửa quán cà phê,nhìn về cái cửa sổ mà hai người hẹn thì chỉ thấy tách cà phê và kế bên là một dĩa đựng những gói đường.Ngoài trời vẫn đang mưa và Đăng thì không hề bị ướt...


text_message_by_marekmarga by Marek Marga.









5 nhận xét:

•.(¯`°´¯).•kiss of dracula:•.(¯`°´¯).• nói...

bai nay` hay lam' tui al ng boc' tem do' ha~ ba` hihihi , chien tinh cam~ dung la` kho' noi that no' lam` cho ng ta phai dien vi` no' va no cung lam cho ng ta bit ho`n jan la` j`

The starry sky nói...

ủa, thế là thế nào???

Mưa SG nói...

Linh....Đọc đi đọc lại và cảm nhận,thoang thỏang :)

Çд` Ид nói...

cuối cùng ca na cũng đọc xong, hì hì, tình cảm thật khổ

Çд` Ид nói...

cuối cùng ca na cũng đọc xong, hì hì, tình cảm thật khổ

Đăng nhận xét