Thương con đường ngỡ ngàng in dấu chân
Thương ngôi nhà phượng hoàng bay trước sân
Và thương tóc xõa bờ vai,
thương ai thao thức đêm dài
nỗi nhớ day dứt tâm hồn,
một mình đứng ngóng chờ ai?
Nếu thời gian có quay trở lại.
Ngày em gặp anh, ngày cơn gió bồi hồi.
Em sẽ vẫn bước về phía ấy
Phía tầm rèm hoa khung cửa sổ nắng nơi anh ngồi
Gọi em "người xinh đẹp ơi"!
Xin hãy gọi em, như xưa anh đã gọi.
"Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi..."
Anh giờ đâu (Anh giờ đâu)
Vùng trời lứa đôi không vui cười.
Trong ngày mai (Trong ngày mai)...
Màu hoa tím xưa bâng khuâng chờ ai đợi ai.
Vai kề vai những tháng ngày...
Nay đã xa... nhớ thương tình ta
Giờ anh đã, như là rêu đá, trốn trong hình hài em hằng thương nhớ.
Niềm hạnh phúc, đã theo vào giấc mộng.
Để được sống với kỷ niệm xưa,
Để còn có ...anh của ngày mưa, một mùa vui đã rất xưa.
8 nhận xét:
tấm này làm tớ nhớ :)Ko có gì ở Biển thì thôi,hía hía
Mông đẹp (O)_(O)
Người-tình này hem lịch sự tẹo nào @.@
quê nhà đúng là nơi bình yên cho tâm hồn...nhưng mà cái avatar mới là nơi bình yên cho con tim của em...hihi...đúng hem
bình yên... dù có gặp chuyện gì, chị tin rằng ngôi nhà này sẽ mãi là 1 chỗ bình yên với em...
Uhm.... no*i ay.... that binh yen! Cho ta^m hon chi "qua' giang" voi...
Trông yên bình quá cô bé nhỉ !
bình yên để đóa hoa ra chào... bình yên để trăng cao...
Đăng nhận xét