Thứ Năm, 30 tháng 10, 2008

Ngày cuối của tháng 10




Cuối cùng rồi cũng về đến nơi. Vẫn còn kinh hãi khi nghĩ lại chặng đường gió bão. Chỉ mong, ai đó biết lười (việc hôm nay biết để đến ngày mai), biết tự nhiên yêu quý những phút giây bên những thiên thần bé nhỏ ...

Và hình như là vậy ! Mỉm cười yên lòng, thấy chùng xuống, căng thẳng của 6h marathon vợi đi... Còn chuyện đời thường ư ? Nhận được một trang viết cho mình. Không thể nói là cảm thấy thờ ơ. Hì hì, nhưng chỉ thấy hoang lạnh. Khi một người gần như trực tiếp dẫn dắt để một con người khác vẫn yêu thương họ nhưng lại đi đến cái quyết định rời xa họ, khi ấy họ đâu còn được khóc. Lặng im thôi! Bởi chính mình đã muốn vậy thì phải... Buốt nhói... Cái buốt của một vết thương đang lành dần... Hehe, chỗ này để được chia với nhau những niềm vui nho nhỏ, vậy mà mình mém quên mất. Mình không vui , chả thấy cái cảm giác đang có lại nên gọi là vui vẻ. Nó là cái gì đó sâu lắng và ngọt ngào...


Đâu đó trong tâm tư vướng gợn... Ừ, thì sao ? Sẽ biết chia với nhau cả cái vui và cái không được vui như thế . Chuyện đời thường mà ! Không giống cổ tích, luôn đẹp và luôn hậu hĩnh được. Thấy thương lắm 1 bóng hình & cũng chưa bao giờ nghĩ, con người có thể lại gần nhau nồng nàn như thế , nhanh như thế và... "đời thường" như thế .

Ừ, chả đơn giản chỉ là vui mà là những gì đó ko thành lời... nhiều hơn thế , dễ thương hơn một niềm vui và trân trọng hơn nhiều ... ( Mọi cảm nhận lâng lâng ấy xuất phát từ đâu nhỉ ??? À, chắc tại ....no lòng )<--- câu này đáng bị phạt lắm đây ! Những ngày vui trong đời ... đâu cần trừu tượng quá đâu . Chỉ cần giống như những ngày qua ...Từng ngày cứ chậm chạp đi qua, dẫu cho nhịp đời có hối hả đến đâu, nhưng khi trong lòng con người ta thấy trĩu nặng. Nó đã cố trốn chạy sự nặng nề ấy bằng công việc, bài vở...Nhưng, làm sao có thể tránh khỏi những khoảng lặng trong ngày, những khoảng lặng khi hoàn tất công việc, những khoảng lặng khi nghỉ ngơi và những khoảng lặng của đêm tối. Tim nó lại thổn thức, cảm xúc của nó lại thổn thức khi mọi thứ lại ùa về. Đã qua rồi nhưng sao trong nó vẫn còn nguyên vẹn. Từng kỉ niệm lần lượt, lần lượt tái diễn trong nó, sao thân thương quá, sao gần gũi quá.... nhưng rồi... tất cả tan biến, và, đó là lúc nó nhận ra rằng tất cả giờ chỉ là kí ức. Cái điều nó nhận ra ấy như đang giằn xé trái tim non nớt của nó. Sóng mũi nó cay nồng, cổ họng nó khô ran, đắng nghét, bờ mi nó nặng trịch, nước mắt nó chảy dài, nhưng trên môi nó đang cố nhoẻn cười. Nó hạnh phúc với những kỉ niệm của nó. Nó hạnh phúc khi nó đã yêu và được yêu. Mối tình đầu làm tan nát trái tim nó. tất cả những cảm xúc này đều quá thường với tất cả những ai như nó phải không? Rồi mọi thứ sẽ qua đi theo thời gian phải không? Rồi nó sẽ phải chào đón một tình cảm mới phải không? Nhưng với nó, tất cả sẽ còn nguyên vẹn vì với nó tất cả đều đẹp quá mà. Nó không thể kéo cuộc sống ngưng thở theo trái tim nó, nó phải sống với cuộc sống này vì nó còn quá trẻ, vì nó con co những điều không thể bỏ lại. Vì vậy, nó chỉ biết mỉm cười dù bờ mi nó hoen nhoè. Nó không tiếc nuối cho sự ra đi của tình yêu, vì nó biết nó đã yêu hết mình, chân thành hết mình; vì nó biết nó cũng đã hạnh phúc trong tình yêu của người ta; vì nó biết nó không thể giữ khi người ta muốn đi. Nó chỉ tiếc nó chưa thể làm được nhiều điều cho người ta, có những điều nó chưa kịp làm cho người ta, có những điều nó chưa có cơ hội đón nhận khi người ta trao cho nó ; nó chỉ tiếc nó đã không thể là chỗ dựa cho người ta, đã không đem đến cho người ta sự bình yên.... Để rồi hôm nay người ta mệt mỏi, chán chường vì nó. Nó tiếc! Chỉ biết chắp cánh cho tình yêu của nó , nguyện cầu cho người nó yêu hạnh phúc, thành đạt...




10 nhận xét:

Mắt biếc * nói...

Khoảnh khắc...bất chợt ta nhớ lại...
Ngày xưa..đã qua rồi còn đâu...

!!!...mộ khói...!!! nói...

hug u so tight!!!

● [M] и i и i e * nói...

những gì đã wa, xin hãy để dành suốt đời....

Ơnày® nói...

Ai cũng có 1 chuyện tình tự kể
Khẽ thì thầm cùng cơn gió mùa xanh
Ai cũng có 1 lần ko dễ ..
Bỏ lại sau lưng 1 thứ để trưởng thành ..

[S]hErr[y] nói...

mối tình đầu, ai cũng có, rất đẹp nhưng cũng rất đau thương...hãy để tất cả thành kí ức vì kí ức bao giờ cũng đẹp dù rằng sẽ có lúc ta chạnh lòng khi nghĩ đến nó....

[S]hErr[y] nói...

chị chỉ khuyên em 1 điều: đừng bao giờ cho đi những nụ cười hờ hững và giả dối, đau cho chính mình thôi em :D

!!!...mộ khói...!!! nói...

"Khi một người gần như trực tiếp dẫn dắt để một con người khác vẫn yêu thương họ nhưng lại đi đến cái quyết định rời xa họ, khi ấy họ đâu còn được khóc."...........!!!buốt......!!! cảm jác wen wá!!! đâu đó lại gặp..........!!!

thiên Kim nói...

đã van xin người , đã van xin đời....dừng phụ ta

Mưa SG nói...

Thế này là thế nào nhẽy @-)

Mưa một mình nói...

nguyện cầu cho người nó iu hạnh phúc, thành đạt
vậy còn nó thì sao nhỉ?

Đăng nhận xét