Thứ Năm, 13 tháng 12, 2007

Bi thương nguôi ngoai....[Ngày bão]




Thường, tôi kéo lê theo mình chồng chất yêu thương. Và luôn lo sợ nó sẽ biến mất, khi tôi buông tay. Lo sợ. Cực kỳ.


Cho tới khi, tôi không còn níu giữ được chiếc dây đấy nữa. Tôi buông, và để nó trôi. Thản nhiên tới mức không khóc. Hoặc giả như quá đau, không khóc nổi.



Ốm liền mấy hôm, kể từ hôm type cái entry trước. Khật khừ. Cái mũi tắc tị, cái họng thì rát, giọng thì khản đặc, người thì luôn trong tình trạng sốt. Rất mệt. Vậy mà chỉ vùi đầu ngủ và ngủ. Không đủ sức để thức, để nhớ nhung, và để yêu 1 tình yêu vô vọng. Dường như mọi thứ ổn hơn.


Hôm trước, gục mặt xuống bàn vì không chịu nổi nữa. Không uống thuốc, nên cơ thể càng được thể nổi loạn, biểu tình trước giấc ngủ 2 tiếng tỉnh tỉnh mơ mơ mấy đêm liền.[Anh Ruby hơi ngạc nhiên nhưng đấy là em chỉ kể anh nghe 1 đêm thôi nhá] Lúc tỉnh dậy thì vớ ngay được cái bút và tờ giấy, ngồi viết 1 mặt giấy nơi trang giữa của cuốn vở...


Ngày....tháng...năm....

Có những nỗi nhớ trôi chảy về hư không của cuộc đời. Như sự ngang tàng, phá phách, tiềm ẩn nơi trái tim của con người. 39° dường như là một nhiệt độ lý tưởng để con người ta không ngừng hắt xì và ho, để đêm không còn yên với một con mèo quen thói chiều chuộng.

Có những mảnh kí ức rời rạc hiện về trong từng giấc mơ. Ảo lắm mà lại để lại trái tim mơ nỗi đau xé nát. Liệu rằng có những bi thương có thể tự tan không?

Giật mình sau 1 cơn mơ dài, tự hỏi lòng mình đã đi qua bao nhiêu mùa bão, đã nếm bao nhiêu nỗi đau để đến mức bi thương dào dạt tới khoé măt, để giọt bi thương rơi không ngừng nghỉ.

Nỗi buồn bi thương, không ai hiểu nổi. Nỗi niềm giấu kín, nào có ai hay?

Và rồi giấc mơ lại ùa về, mơ về nụ cười trong veo ngày nào, mơ về gương mặt không còn phảng phất đau thương. Nhưng rồi, sự mệt mỏi, đánh gục mọi niềm hy vọng.

Và đêm lại ôm em - bi thương - vào lòng, vỗ về và để em ngủ ngoan. Bi thương à, bi thương ơi, ngủ đi em à, em ơi.


[ốm, sốt. 39°.
Rát họng và nói chuyện vẫn rất nhiều.
]


Bất giác gục xuỗng bàn, mệt tới mức không còn muốn nghe. Kể cả tiếng "yêu" vụng về.


* Chông chênh. Chòng chành. Như con sóng vô định trên biển. Mọi nỗi đau dường như tan ra thành cát bụi, găm đầy vào tim nhức nhối, vô cùng."


Giờ thì đỡ sốt rồi, nhưng họng vẫn rát. Vẫn ho sù sụ, vẫn hắt xì rõ lắm. Con mèo vẫn lầm lì bỏ đi khi thấy cô chủ làm đêm của nó náo loạn cả lên.


Cảm thấy bi thương đã nguôi. Thật đấy. Cảm ơn mọi người. Nhiều.

Em nghiêng vào vai anh
Để nghe
Để nghe
dịu êm rừng chiều...

Em nghiêng vào vai anh
Để nghe
Để nghe
nghiêng nghiêng rừng chiều...

Nghe hơi thở nồng nàn
Nơi diễm lệ ngày hè
Đang dâng dâng dâng dâng dâng...
Đang dâng dâng dâng dâng dâng...

Nghe mưa rơi đồng cạn
Nghe thân cây tràn nhựa
Nghe men say rượu mạnh
Nghe men say cội nguồn..

Nghe hơi thở nồng nàn
Nơi diễm lệ ngày hè
Đang dâng dâng dâng dâng dâng...
Đang dâng dâng dâng dâng dâng...

Nghe mơn man cỏ dại
Nghe mênh mang đại ngàn
Nghe không gian ngập chìm
Nghe đôi môi gọi tìm..

Hơi thở mùa hè
Nhịp tim anh đấy
Hơi thở rừng chiều
Nhịp tim em đó
Hơi thở mùa hè
Nhịp tim anh đấy
Hơi thở rừng chiều
Nhịp tim em đó

Em nghiêng vào vai anh
để nghe
Nghiêng nghiêng
rừng chiều....


[Cho mỗi anh thôi....em đang thấy
mình đang dựa vào vai anh...
nghiêng nghiêng
Có lẽ không yên ổn cũng phải yên bình...
lại phải nhặt niềm vui,
góp gom tạo cho mình...
1 vỏ bọc]

9 nhận xét:

ღ Lamb nói...

kon tym của đồng chí lại "rung rinh" rồi :)

Biển Xanh nói...

Entry buồn quá bé ah bé ơi ...

ܓܨܓ♫♪[W]ild[C]ard ♪♫ ܓܨܓ nói...

Lúc nào cũng thấy nhẹ nhàng. Đưa người ta lên cơn sốt rồi vỗ dịu bằng 1 bài thơ......
Có lẽ không yên ổn cũng phải yên bình....
lại phải nhặt niềm vui,
gom góp tạo cho mình....
1 HẠNH PHÚC.

[ /\/Φ.1] £ªm nói...

Lắm lúc tưởng tượng ... có 1 bờ vai tin cây để tựa vào . Đúng vào lúc ta cần chở che và nương tựa . 1 nơi yên bình ! Thích !

[ /\/Φ.1] £ªm nói...

Muốn lắm , nhưng .... nhưng ko biết sao nữa ! thiết nghĩ 1 bờ vai của ai đó tin cậy là hẳn đc thôi ! muốn thử 1 lần nhưng sao đó chả rõ ....!

[ /\/Φ.1] £ªm nói...

Tui thích entry Nấm ! lần 2 tui nói !

[ /\/Φ.1] £ªm nói...

Đôi khi tạo vỏ bọc cho mình chỉ vì ng` ta sợ "vỡ" và ko muốn ng` khác biết mình là như thế , cảm giác yếu mềm . Phải ko bà !

ܓܨܓ♫♪[W]ild[C]ard ♪♫ ܓܨܓ nói...

Ko muốn em phải che giấu, ko muốn em phải đứng sau vỏ bọc...ko muốn vậy. Dù xấu hay tốt, dù vui hay buồn, cứ để lòng được nhẹ nhàng thoải mái. Hạnh phúc vì những gì mình đang làm đi, có lẽ em biết nên "ko yên ổn cũng phải yên bình"
và điều này chỉ...
[cho mỗi em thôi...anh đang thấy
vai anh nặng vì cái tựa của em...
âm ấm
có lẽ không cười nhưng lòng hạnh phúc...
lại phải theo chân em bước,
cùng em nhặt những niềm vui
gom góp mong giúp em...
mãi hạnh phúc]

!!!...mộ khói...!!! nói...

ui! lần nì có lẽ phải cần miếng urgo to lắm đây....!!!
"Có lẽ không yên ổn cũng phải yên bình..." đừng như thế Nấm àh!!!

Đăng nhận xét