Thứ Ba, 11 tháng 12, 2007

Khi mà cuộc sống cứ lặng lẽ...




1. Đôi khi, trong lòng mình thấy có 1 nỗi nhớ mênh mông và trải dài. Đôi khi. Lại thấy mình lạc lõng và cô đơn. Chỉ là thoáng qua. Nhưng không hiểu vì sao. Có lẽ vì lòng mình chưa yên, và mình luôn cố khoác lên mình 1 vỏ bọc mạnh mẽ, thờ ơ.


Dù là ghét, hay là yêu.


Và cũng có lẽ, vì thế, mình yêu không hết mình, và chẳng ghét nổi ai quá quá lâu.


[cũng có những người,

không phải là ghét nữa,

mà là không coi ra gì.

Những người như thế,

không xứng đáng để được ghét.

Nên không ghét.]


2. "Trước khi học cách yêu người khác, con phải học cách yêu quý bản thân mình đã." Mẹ từng nói với mình nhiều câu hay hơn thế. Nhưng không phải lúc nào cũng nhớ hết. Chỉ biết là đôi khi, được mẹ ôm, thấy rất hạnh phúc. Yêu mẹ mình lắm. Vì mẹ lúc nào cũng thương mình hết, kể cả thi thoảng, mình cũng làm mẹ buồn.


Người ta chẳng bao gia đình luôn đứng về phía mình sao. Thấy mình may mắn, vì có một gia đình như thế, có bố mẹ như thế, có chị như thế...


Cậu dạo này ốm rất nặng. Mình vẫn chưa đến thăm cậu một lần nào. Một phần vì học, một phần vì ... Chẳng hiểu. Nhưng mình thấy sao ý. Có lẽ lại là một nỗi sợ mơ hồ nào đấy. Bố mẹ dạo này rất mệt mỏi. Nói về cậu, giọng mẹ khác hẳn. Mình cũng hiểu là tình trạng xấu đến thế nào... Thỉnh thoảng lại nghe giọng mẹ thở dài. Buồn tới không ngờ.



3. Lớp mình giờ chẳng ra cái gì. Nhưng cũng kệ, vì mình ổn là được. Khổ thân một cơ số người đọc xong mà không kiềm chế nổi. Còn mình, kệ thôi. Mình sống thế đấy. Ai thích hiểu gì thì hiểu.


"Bạn tốt thì con chơi. Mà không tốt thì mình tránh ra con ạ."


Cũng chẳng hiểu có phải là bạn không nữa. Nhưng đã nói rồi, có những người không ghét, vì họ không đáng bị ghét. Hoặc là họ xứng đáng để được mình yêu quý, hoặc là họ không xứng đáng để mình ghét, chứ đừng nói đến yêu.


*

Thương Phanh lắm. Dạo này cả hai đứa đều có 1 cái bụng tồi tệ, ăn cái quái gì cũng đau bụng. Thật là ... Phanh ngoan nhé, cố gắng lên. Chỉ còn mười mấy ngày nữa là thi rồi. Yếu thế sao thi được, sao học được hả cô Ngốc của tôi ơi. Cố lên nào. Đừng nghĩ tới mấy thứ vớ vẩn kia nữa, đừng ức chế mấy thứ ấy nữa nhé.


*

Cảm ơn Đức lôi tớ ra khỏi cái mớ bòng bong này nhé. Cũng cảm ơn con vì buổi tối lạnh lượn đường nữa. Cảm ơn cuộc điện thoại, và những người bạn tốt của mình nữa.


[Ngoài ra cũng nên cảm ơn 1 số người

đã nói ra những điều mình nghĩ

về người khác ấy.

Phải nói nó rất có tính "xây dựng"

cho 1 "khối đoàn kết và vững chắc".]


Mà kệ đi. Comment của lớp mình về cái này tớ sẽ remove thẳng tay đấy. Nên tránh nó ra.

4. Dạo này hay gặp thơ Lưu Quang Vũ trên blog. Nhiều người đọc. Và hôm trước cô Vân cũng giảng gì đó về ông này. Mình nhớ mỗi câu "con trai ông ý là dẫn chương trình của Hãy chọn giá đúng" Mình cười. Duyên còn nói cái gì đó mà "tớ rất ghét câu : ... (ko nhớ nữa ) của ông này [Lưu Minh Vũ]" làm mình phì cười. Nhưng mà thơ Lưu Quang Vũ hay thật.


Đọc "Phố ta" ở blog chị Veo. Đọc xong, thì có 2 đứa dở hơi gọi nhau là Chim sẻ tóc xù. [mặc dù là cảm thấy rất vui.]

Em chờ anh trước cổng

Con chim sẻ của anh

Con chim sẻ tóc xù

Con chim sẻ của phố ta

Đừng buồn nữa nhá

Bác thợ mộc nói sai rồi

Nếu cuộc đời này toàn chuyện xấu xa

Tại sao cây táo lại nở hoa

Sao rãnh nước trong veo đến thế?

Con chim sẻ tóc xù ơi

Bác thợ mộc nói sai rồi...

Phố ta - Lưu Quang Vũ


Rồi đọc bên blog Trà. 1 bài khác...

Rồi 1 người xa lạ, dùng thơ làm theme, đẹp.

Nắng đã tắt dần trên lá im

Chiều đã xẫm màu xanh trong mắt tối

Đường đã hết trước biển cao với vợi

Tay đã buông khi vừa dứt cung đàn

Gió đã dừng nơi cuối chót không gian

Mưa đã tạnh ở trong lòng đất thẳm

Người đã sống hết tận cùng năm tháng

Sau vô biên sẽ chỉ có vô biên...


- Bài hát ấy vẫn còn là dang dở - Lưu Quang Vũ


Sau vô biên, chắc gì đã chỉ là vô biên? :)


5. Mưa. Giữa mùa lạnh, Mĩ Tho đổ mưa. Y chang mùa hè. Mùi mưa. Mùi đất nồng, mùi cây cối. Rất dễ chịu. Vì căn bản mình cũng đang thèm mưa. Nhiều chuyện quá, và trời thì đang hanh khô muốn mưa cũng hơi khó... Không ngờ luôn. Như là 1 món quà vậy. Dù là nhận vơ, thì vẫn cứ nhận đấy. Hì hì.

Hà Nội chiều mình.

6. Dạo này xin được 1 bài hát rất hay. Nghe từ hôm Ly hát trên Sapa. Quên bẵng đi. Rồi mới nhớ ra ... Repeat. Nghe đi nghe lại. Giờ vẫn chưa chán...


Mika Nakashima - Sakurairo maukoro

(The time of the cherry blossom-colored dance)


At the time when the cherry blossom color danced, I was alone

in my completely supressed chest, I was continuing to stand

if the color of fresh leaves sprouts out, the feelings overflow

losing sight of everything, I flowed toward you


only the revolving trees

were watching the two of us

while softly informing that

we are not limited only to people and time


dying the color of dead leaves, by your side

the days that are fading change toward love


please, only the trees

protect these feelings

only once more, above the two of us

softly shake your leaves

soon, where will we be sent off to?

we were softly embracing

the only one definite now


if being covered in snow(?) puzzles me

my thoughts go astray

even the footsteps are erased

(oto nakiitazu ra?)


please, only the trees

protect these feelings

in the middle of "eternity", stop the two of us

here, we'll continue to live


only the revolving trees

were watching the two of us

while softly informing that

we are not limited only to people and time


at the time when the cherry blossom color danced, I was alone

the thoughts of you were digested (mama?)

Bản dịch:

Khi sắc hoa anh đào bay trong gió, chỉ có mình em nơi đây
Em vẫn đứng mãi nơi này mà không sao ngăn nổi cảm xúc ngập tràn trong lòng
Khi màu lá non chớm nhú trên cành, cảm xúc trong em cũng tuôn trào
Chẳng còn lại gì, tất cả đều chảy về phía anh

Chỉ có những hàng cây, đã chứng kiến cuộc tình đôi ta
Nhẹ nhàng mách bảo rằng, chẳng thể dừng lại một chỗ

Khi những chiếc lá nhuộm màu tàn úa, phủ mờ bên anh
Ngày ngày trôi qua làm tình yêu cũng đổi thay

Xin những hàng cây hãy lưu giữ những kỷ niệm
Chỉ một lần nữa thôi, hãy xao động nhẹ nhàng chiếc lá phía trên 2 người

Thời gian trôi mau đã đem đôi lứa đi đâu
Chắc chắn bây giờ, ôm giữ trong lòng chỉ một điều mà thôi
Những bông tuyết trang điểm trên vòm cây cũng che phủ cả những ký ức
Cả dấu chân cũng xóa nhòa, chẳng tạo ra một chút âm thanh nào

Xin những hàng cây hãy lưu giữ những kỷ niệm
Để 2 người lại trong “vĩnh viễn” và sống mãi tại nơi đây

Chỉ có những hàng cây, đã chứng kiến cuộc tình đôi ta
Nhẹ nhàng mách bảo rằng, chẳng thể dừng lại một chỗ

Khi sắc hoa anh đào bay trong gió, chỉ có mình em nơi đây
Vẫn đắm mình suy ngẫm những kỷ niệm một thời với anh
.


[ lời lấy từ YAN, nhạc lấy từ Ly, up lên imeem bởi ma.]


7. [...]

Số 7 là số đẹp, định viết cho "con chim sẻ tóc xù" mấy chữ, nhưng thôi nhé.

Ko muốn viết ở đây. *



Giờ lại thèm ngủ rồi chim sẻ tóc xù ạ.

Khi mà cuộc sống cứ lặng lẽ trôi đi, thì con người ta cũng âm thầm lớn lên.

Yên ổn.


5 nhận xét:

ܓܨܓ♫♪[W]ild[C]ard ♪♫ ܓܨܓ nói...

Thấy dài ... nản đọc...đọc rồi thấy cũng thích thích ^_^ Thích số 7 vì có sự "yên ổn' ở đó.

[ /\/Φ.1] £ªm nói...

Khoái số 2 : ko bao giờ mẹ tui nói đc 1 câu nào gọi là hay ho cả T_T .

Mr.Pencil nói...

"Bác thợ mộc nói sai rồi" <= la` sao nhở !? cả bài thơ đấy a`h hay chỉ la` 1 phần?

Biển Xanh nói...

Thơ LQV rất hay !! Mong em luôn vui, bé nhé!

!!!...mộ khói...!!! nói...

Nấm àh! đừng cười khi ko cảm thấy vui như thế, Nấm nghen!!!

Đăng nhận xét